Aov: Mộng Tưởng Thanh Xuân

Chương 1: Nhập học



Thủ đô Hà Nội vốn là nơi chưa bao giờ vắng vẻ, dòng người tấp nập nhưng hôm nay lại càng đông đúc hơn.

Trước cổng trường đại học trong trung tâm nội thành, một chiếc xe taxi dừng lại. Bác tài ở phía trước quay đầu lại nói: “Đến rồi cháu.”

“Dạ. Hết bao nhiêu tiền vậy chú?” Minh Triết lên tiếng hỏi.

“Của cháu hết 250 ngàn.” Bác tài cười nói.

Đưa tiền cho bác tài xong hắn liền mở cửa xe bước xuống, sau đó ngước mắt lên nhìn cổng trường đại học trước mặt.

Cổng này có hình dạng Parabol khá đặc biệt.

5 năm tiếp theo, nơi này sẽ là nơi hắn học tập.

Ngay khi hắn còn hơi ngẩn người thì có một giọng nói đem hắn kéo lại, “Chào bạn, bạn đến nhập học đúng không?”

“A! Vâng.” Minh Triết khẽ gật đầu, hóa ra là mấy người cộng tác viên hỗ trợ sinh viên trong ngày nhập trường.

Dưới sự hướng dẫn của chị gái xinh đẹp, hắn đã đi tới nơi đăng ký nhập học.

Hội trường nơi nhập học rất đông đúc, liếc sơ qua thì cũng có chục bàn, mỗi bàn đều có một người đang hướng dẫn sinh viên mới nhập học điền thông tin. Minh Triết liếc nhìn mọi người xung quanh, trên mặt ai cũng có nụ cười, có sinh viên đi cùng người nhà, hoặc cùng bạn bè nhưng cũng có người giống như hắn chỉ đi một mình.

Đợi mãi cũng tới lượt, sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký hắn nhận được giấy nhập học, trong đó có email của trường, một số thông tin.

Người phía sau hắn là một cô gái rất xinh.

“Phương Hải Ân… Tên rất hay. Chúc mừng em trở thành tân sinh viên của trường.” Người ghi danh là thanh niên hơi mập, đưa tay lau nước miếng trên khóe miệng, cầm thư thông báo trúng tuyển của Hải Ân đưa cho cô.



Sau đó, đối phương còn nhìn Hải Ân cười hắc hắc, nhịn không được mà hỏi: “Sao em lại chọn Viện Cơ Khí?”

Hải Ân đưa tay nhận lấy thư nhập học, rồi bình tĩnh nhìn đàn anh khóa trên hỏi ngược lại, “Lý do chọn ngành cũng phải nói sao?”

“Ha ha, anh chỉ là tùy tiện hỏi thôi dù sao..” Tên mập cười xấu hổ giải thích.

Dù sao thì Viện Cơ Khí đâu có phải nơi dành cho nữ sinh, ngành này vừa vất vả lại học nhiều cho nên rất ít nữ sinh lựa chọn. Tên mập chẳng qua cảm thấy Hải Ân xinh đẹp như thế mà lại lựa chọn vào cơ khí đúng là không thể không khiến người khác chú ý.

Bốp!

Một cái tát vỗ lên đầu tên mập, sau đó một nam sinh tương đối đẹp trai đi tới trước mặt Hải Ân mỉm cười nói:

“Chào em. Anh là Tống Huy, sinh viên năm bốn. Ký túc xá nữ cách đây khá xa, có cần anh giúp em cầm hành lý không?”

Minh Triết nhíu mày, âm thầm quan sát đàn anh sinh viên năm bốn. Người này ăn mặc rất gọn gàng, khuôn mặt tương đối đẹp trai, nhưng râu ở cằm lại không cạo khiến cho hắn nhìn có phần lôi thôi.

Trung học phổ thông ở cạnh người nhà, có người quản, đi lên đại học thì không như vậy. Ở đây không ai quản, không ai thật sự quan tâm bạn thế nào cả. Dù là sinh viên ở ký túc xá cũng chẳng có ai quản, nhưng dù sao hình tượng lôi thôi của đàn anh khóa trên này cũng khiến Minh Triết cảm thấy hơi lo lắng.

Mà trong lúc Minh Triết đang nghĩ vu vơ, thì hắn cảm thấy lưng mình có người đang đụng chạm.

“Dạ thôi. Bạn này giúp em cầm rồi.” Hải Ân lắc đầu, rồi chỉ tay vào Minh Triết đang đứng bên cạnh.

“Không sao.” Tống Huy ừ một tiếng, sau đó cũng không tiếp tục nói chuyện.

Minh Triết nhíu mày không hiểu ra sao, thì cô g·ái g·ọi Hải Ân đã mở miệng nói chuyện: “Đừng ngẩn người nữa. Giúp mình cầm hành lý… ừm… Buổi tối mời bạn một bữa.”



“À.” Lúc này hắn mới hiểu, rõ ràng là đối phương không muốn để đàn anh khóa trên kia cầm hành lý giúp cho nên nhờ hắn cầm. Tuy nhiên chiếc vali của cô gái này cũng không lớn lắm, người cũng xinh đẹp, ừm, còn được mời một bữa tối.

Không lỗ!

Ngay khi hắn chuẩn bị đưa tay cầm vali thì đột nhiên cả người bị ai đó đụng vào ngã xuống bàn, chân đập nhẹ vào chân bàn.

Hắn đứng dậy, quay đầu lại nhìn thì phát hiện người đụng phải mình là một nam sinh, đối phương đang tập trung nhặt đồ rơi xuống đất hoàn toàn không hề chú ý tới Minh Triết người bị hắn đụng trúng. Đợi đối phương nhặt xong đồ chuẩn bị rời đi, Minh Triết không khỏi bực mình lớn tiếng nói:

“Này! Đụng vào người khác không xin lỗi cứ như thế mà đi à?”

Vừa rồi v·a c·hạm mặc dù nhẹ nhưng trên bàn mà có đồ vật thì khuôn mặt mình coi như bị hủy, thằng cha này còn không xin lỗi, móa nó tức ghê.

Đối phương không thèm quay lại để cho máu trong người Minh Triết dồn lên não, không chút do dự đạp cho đối phương một cái. Đối phương ngã xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy nhìn Minh Triết bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Muốn đánh nhau à?”

“Đụng người ngã còn quay người rời đi? Không biết hai từ xin lỗi đọc ra như thế nào à?” Minh Triết nói.

Nam sinh bình tĩnh nhìn hắn, giọng nói có phần lạnh lùng, ánh mắt có chút khinh thường, “Tại sao phải xin lỗi? Chó ngoan không cản đường, có biết câu này không hả?’

Lần này Minh Triết thật sự bực mình, từ nhỏ tới lớn hắn còn chưa gặp cái thể loại này bao giờ với cả lần đầu xa nhà tính khí tuổi trẻ lập tức bộc phát. Không nghĩ ngợi mà nhảy tới đấm cho đối phương một cái trên mặt, nam sinh ngã xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy đấm vào mặt Minh Triết, cả hai lao vào nhau mà đấm túi bụi.



“Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa. Hai người gây chuyện lớn rồi…” Hải Ân hoảng hốt, muốn can ngăn nhưng không được bởi vì cả hai đều đấm nhau rất kịch liệt.



Cô chỉ là một nữ sinh yếu đuổi, ngăn cản thì có khi bị một đấm vào mắt lúc đó chỉ sợ khuôn mặt xinh đẹp như hoa này phải tạm biệt một thời gian dài. Hơn nữa, ở đây cũng không chỉ có mỗi mình cô, rất nhanh cả hai đã bị người ngăn lại, đồng thời bảo vệ cũng đi tới, tình hình rất là căng go.



“Vãi lúa… đánh nhau kìa.”

“Ngày đầu tiên tới nhập học đã đánh nhau, hai người này đúng là ghê gớm đấy.”

“Vừa quay gửi cho mấy đứa bạn trường khác.”

“Móa! Đánh vào mặt ấy, phải rồi… dữ dằn thật.”

“Như hai thằng yếu đuối, đánh mạnh vào… quá yếu! Người anh em, đá háng đối phương…”

“…”

Rất nhiều tân sinh viên hóng hớt đứng xem, không ai giúp đỡ, cơ bản đều là hóng hớt.

Lúc này, mấy nam sinh cộng tác viên dẫn theo bảo vệ chạy tới đem cả hai kéo ra, mấy chú bảo vệ tuổi cũng chừng 40, có khi hơn nhưng sức khỏe rất tốt. Một người trong đó lên tiếng quát: “Có phải muốn bị đuổi học không hả?”

“Khụ khụ… Chú Trần, bọn họ…” Lúc này, Tống Huy chạy tới nhẹ nhàng nói chuyện nhưng lập tức bị chú bảo vệ cắt ngang, tức giận chỉ tay vào Minh Triết và nam sinh quát: “Để bọn họ vào phòng bảo vệ, để phía trường học xử lý.”

...........................................................................................................................................................

Note: Lần đầu tiên mình viết thể loại này mong mọi người góp ý nhiệt tình, tình tiết cố sự này rất chậm. Mở đầu main sẽ tập chơi game, yêu thích rồi sau đó sẽ tham gia các giải sinh viên ở trường học cuối cùng mới hướng tới con đường tuyển thủ. Bộ này cũng là một chút mộng tưởng của mình để khép lại thanh xuân ở cái tuổi còn đi học, thật sự rất tiếc nuối, hi vọng mọi người đọc bộ này xong sẽ có một chút hoài niệm về cái thời sinh viên thanh xuân non nớt của mình.

Ai yêu thích xin hãy tặng hoa và bình luận để mình có thể động lực ra chương mới.

Cảm ơn!

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.