"Em trai? Xem ra bọn cảnh sát đang gài mồi nhử" Gin nhếch miệng, lập tức đoán được ý đồ của đám cảnh sát trong bệnh viện.
"Nếu đã như vậy thì không cần đần độn đi đối đầu trực diện với đám cảnh sát làm gì"
Hắn ngả người ra ghế, thổi nhẹ làn khói thuốc trắng xóa rồi trầm giọng ra lệnh:
"Vodka, liên lạc với Chianti và Ryo, bảo cả hai án binh bất động, không có lệnh thì không được manh động, ta cũng rất muốn xem con số hai mươi triệu đô có thể gây ra hỗn loạn đến mức nào"
"Rõ rồi đại ca"
...
Trần Diện biết Gin cùng Vodka đang hành động nhưng cũng không có hứng thú biết rõ chi tiết.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần nhận được kết quả cuối cùng là đủ, nếu có thể kiếm được chút tiền thì càng tốt, dù sao thứ hắn quan tâm nhất bây giờ vẫn là điểm năng lượng cùng điểm thế lực.
Nhưng trước khi tính chuyện xa hơn, hắn còn một vấn đề cần giải quyết ngay trước mắt, đó là đồng hương của mình.
Hiện tại đang là giờ ăn sáng.
Hắn vừa xuống lầu đã thấy Lê Ánh Trúc từ trong phòng bước ra.
Hôm nay con bé mặc một chiếc áo len mỏng, tóc ngắn hơi rối, nhưng thứ thu hút sự chú ý của Trần Diện lại là đôi mắt sưng húp, đỏ hoe như khóc xuyên đêm.
"Em đây là làm sao rồi"
?...?
Bị người ta ức h·iếp? Thế càng không có khả năng! Akatsu luôn còn kè kè bên cạnh còn gì.
Biết là súng ngắn là cái gì sao?
Qua trò chuyện, cũng may đúng hắn nghĩ, không phải Lê Ánh Trúc bị ai ức h·iếp, mà là con bé ở trong căn hộ mấy ngày thì tìm Akatsu xin mượn điện thoại.
Sau khi dựa theo yêu cầu của Akatsu tạo tài khoản mạng xã hội giả để tránh bị lần theo.
Kết quả, Lê Ánh Trúc phát hiện một bài đăng của chú ruột trên trang cá nhân, báo rằng ông bà của mình đã q·ua đ·ời trong khoảng thời gian bản thân bị lừa sang đây.
Khi biết tin liền khiến Lê Ánh Trúc suýt sụp đổ, thành ra mới khóc xuyên đêm như vậy.
Từ nhỏ không có cha mẹ do cả hai gặp t·ai n·ạn, luôn sống cùng ông bà, tình cảm sâu cỡ nào không cần nói cũng biết.
Bản thân Trần Diện đời này cũng còn ông bà đang sống tốt nên cũng thấy cảm động lây, liền cố gắng an ủi con bé một hồi.
Sau đó mới hỏi tới dự tính sau này.
"Em muốn về nước sao? Anh có thể cho người đưa đến sân bay...không được, giờ em không có giấy tờ, vậy thì đưa thẳng sang cửa khẩu, sau đó tới cơ quan chức năng trình báo bị lừa bán là được, không có vấn đề gì phiền phức, rất nhanh thôi sẽ được đưa về tận nhà"
Đối với tình trạng bình yên trong nước Trần Diện vẫn luôn rất yên tâm.
"Không, không muốn trở về"
"Hả?"
Trần Diện thoáng sững sờ.
Trong ánh mắt Lê Ánh Trúc lúc này là vẻ quật cường.
Lúc này hắn mới lại khi khi còn ở casino, cô nàng có kể bản thân qua bị chính họ hàng lừa bán cho công ty.
Thế nên dùng cùi chỏ nghĩ cũng biết Lê Ánh Trúc chắc chắn cực kỳ thất vọng cùng chán ghét họ hàng của mình, do đó người mà con bé yêu quý duy nhất chỉ còn lại ông bà.
Giờ cả hai đều không còn...chắc hẳn Lê Ánh Trúc chẳng còn lí do gì để quay về cái nơi làm nàng hận nữa.
"Vả lại, ba đứa em họ vẫn còn ở đó...em không biết phải đối mặt thế nào"
Mặc dù người lừa mình là con cả của chú dì chứ không phải họ làm, nhưng Lê Ánh Trúc vẫn cảm thấy bản thân không thể sống cùng được nữa.
Trần Diện không muốn nhận xét nhiều về cách nghĩ hơi cực đoan của con bé.
Vì một người lừa mình mà hận cả họ thì có vẻ không ổn lắm, nhưng tức giận mất khôn là chuyện thường tình, để con bé bớt nóng đầu lại chắc sẽ suy nghĩ rõ ràng hơn.
Nhưng khi này đồng hương không muốn quay về, Thiến Trần Diện cảm thấy có chút không biết nên làm sao, hơi khó xử.
Hắn có thể giúp con bé trở về quê hương nếu muốn, nhưng nếu không muốn, vậy thì?
"Vậy giờ em định thế nào? Muốn làm gì trong tương lai?"
Lê Ánh Trúc bỗng trầm mặc không đáp, ánh mắt đỏ hoe hơi né tránh ánh nhìn của Trần Diện.
"..." Trần Diện có chút bất đắc dĩ, tình trạng này nhìn cái là biết, có lẽ chính bản thân con bé đều không mình muốn gì, muốn tương lai sẽ thế nào.
Trần Diện thở dài, hắn cũng từng có khoảng thời gian như vậy, cảm thấy tương lai mờ mịt, chẳng biết đi về đâu.
Mình cũng đâu phải bác sĩ tâm lý, sao mà giải quyết được...Khoan đã, bác sĩ tâm lý?
Nghe cũng không tệ lắm!
Nhưng thôi, chỉ là suy nghĩ thoáng qua, tạm thời không cần vội, Trần Diện tạm gác cái đống suy nghĩ tạp nham đó, rồi vỗ nhẹ vào vai Lê Ánh Trúc rồi nói với đối phương.
"Vậy em cứ yên tâm ở lại thêm một khoảng gian suy nghĩ cho kỹ đi, anh cũng sẽ ở đây tầm vài ngày cho đến một tuần gì đấy"
Lê Ánh Trúc ngẩng đầu...là cúi đầu mới đúng, cúi đầu nhìn hắn, thoáng do dự, rồi nhỏ giọng nhí nhí đáp:
"...vâng"
Cứ thế cho đến chiều, cả ngày hôm nay Trần Diện chẳng làm cái quái gì ngoài việc để cho Akatsu sắp xếp năm sáu tên áo tên đi đến vùng sâu vùng xa tìm hiểu tin tức.
Cái Trần Diện muốn, chính là tìm một nơi thích hợp để thí điểm cái ý tưởng tối hôm qua của mình.
Đợi khi ăn tối, bản thân được nữ thư ký đẩy xuống lầu thì rất bất ngờ khi thấy Lê Ánh Trúc đang trò chuyện rôm rả với cô nàng bác sĩ mới nhận việc.
Cả hai trò chuyện khá vui vẻ, nhưng điều làm Trần Diện kinh ngạc nhất lại là bác sĩ Charanya Dao biết tiếng Đại Nam!
Chỉ là cách phát âm nghe cứ là lạ.
Cứ như cách mà người lục địa nam á nói tiếng anh vậy, cùng ngôn ngữ nhưng khi nghe thì chẳng khác gì thiên thư.
Dù bác sĩ Charanya Dao chưa tới cấp độ quái dị trên, nhưng vẫn tương đối khó hiểu.
"Chậc, không ngờ bác sĩ Charanya là người Vạn Tượng cũng biết tiếng Đại Nam? Sao lúc đầu không nói sớm đi, làm tôi phải cố dùng tiếng Anh để giao tiếp?"
Trần Diện dùng tiếng mẹ đẻ ra vẻ trách móc, nhưng giọng điệu không hề khó chịu, ngược lại có phần trêu đùa.
Nhưng nào ngờ nữ bác sĩ Charanya lại phản ứng vô cùng kịch liệt.
"Trong hồ sơ lí lịch tôi có ghi rõ mình có gốc bên ngoại là người Đại Nam, chẳng lẽ ông chủ Trần chưa từng xem qua hồ sơ?"
"..."
Có vụ này nữa hả?
Trần Diện liếc mắt nhìn nữ thư ký một cái, đối phương liền nhẹ gật đầu xác thực lời của nữ bác sĩ.
Lại là thật.
Vụ hiểu lầm này chung quy lại cũng phải trách hắn, lúc nhận hồ sơ vì lười đọc chỉ nhìn lướt qua liền giao lại cho Lauren tự mình xem xét, có lẽ cô nàng thư ký nghĩ hắn đọc kỹ rồi nên cũng không nhắc lại thêm làm gì.
"Khục"
Trần Diện ho nhẹ một tiếng, lập tức sử dụng tuyệt kỹ cổ truyền đánh trống lảng đại pháp, liền nói:
"Hai người cứ tiếp tục đi, tôi còn có chút việc"
Bác sĩ Charanya bĩu môi không nói gì thêm nhìn theo bóng lưng của đối phương, sau đó tiếp tục trò chuyện với Lê Ánh Trúc.
Thật ra bản thân Charanya khá yêu thích văn hóa Đại Nam, nếu không phải vậy thì chẳng có lí do gì nàng lại học ngôn ngữ bên kia, không có hứng thú thì cho dù bà ngoại của nàng có yêu cầu cũng không học được.
Phía này, khi được nữ thư ký đẩy tới phòng bếp, Trần Diện chợt nảy sinh tò mò, liền hỏi:
"Lauren, bác sĩ Charanya với Ánh Trúc có vẻ khá hợp nhau nhỉ? Nói chuyện cũng rôm rả phết, dù con bé kia tính cách có phần tự kỷ"