Gin lạnh lùng quan sát tình trạng của Cô Lang thêm một lúc rồi không nói không rằng rời khỏi căn phòng.
Trước khi đi xa, hắn không quên ra hiệu cho hai tên áo đen cao to đang đứng gác trước cửa, ánh mắt sắc lạnh như lời cảnh cáo canh giữ thật chặt, không được có bất cứ sai sót nào.
Thấy hai tên áo đen nghiêm nghị rồi, Gin liền đi dọc hành lang tối tăm, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng khác nằm ở cuối đường.
Tiện tay đẩy cửa bước vào, cảnh tượng bên trong lập tức đập vào mắt hắn.
Bên trong là Vodka đang ngồi gõ bàn phím máy tính cạch cạch cạch, vẻ mặt vô cùng tập chung.
Ở phía trong cùng còn có một bộ sofa, một nữ nhân với mái tóc màu nâu đỏ đang nằm ngửa trên đó h·út t·huốc, dáng vẻ người bên trên lôi thôi, hoàn toàn không có chút nữ tính nào, trông giống một tay lưu manh hơn là một sát thủ chuyên nghiệp.
Nhất là dưới sàn, mấy lon bia lăn lóc khắp nơi, vỏ lon bị bóp méo, chứng tỏ chủ nhân của chúng chẳng hề uống một cách nhẹ nhàng.
Nhìn cái hoàn cảnh xung quanh, Gin thật sự có chút khó chịu.
Hắn vốn không phải kẻ quá chú trọng hình thức, nhưng ít ra tổ chức cũng nên có một nơi tập trung ra dáng hơn.
Một cái quầy rượu chẳng hạn!
Gạt bỏ suy nghĩ đó sang một bên, hắn quay sang Vodka, giọng trầm thấp vang lên:
"Vodka, làm tới đâu rồi?"
"Đại ca, đã gửi video cho tập đoàn Đường thị, giờ chỉ cần đợi một câu trả lời chính thức là được"
Gin nhẹ gật đầu, lại hỏi thêm.
"Vụ hồi chiều sao rồi, phía cảnh sát phản ứng thế nào"
Nghe tới đây, Vodka nhanh chóng gõ bàn phim đưa lên màn hình khá nhiều tin tức, trong đó có hai vụ nằm ở hàng đầu tiên khi xếp hạng độ nóng nảy.
Một là vụ tập kích đoàn xe hộ tống, hai là v·ụ c·háy khách sạn.
Nhất là vụ tập kích, bọn đó dùng đến cả súng máy hạng nặng khiến cảnh sát thiệt hại nặng nề, dù cục cảnh sát thành phố đã có dự tính trước, điều động thêm hai đội tiếp viện để tiêu diệt hết phần tử t·ội p·hạm, nhưng ảnh hưởng của vụ việc vẫn rất lớn.
"Đại ca, dư luận ngày càng lớn, hiện tại, các tòa báo thủ đô liên tục đưa tin chỉ trích thị trưởng với cục cảnh sát thành phố, cho rằng cả hai yếu kém trong công tác trị an, khiến tình hình an ninh tại Smash Chey ngày càng rối ren"
"Thế sao?" Gin nở một nụ cười lạnh, không mấy ngạc nhiên nói thêm. "Có lẽ không bao lâu nữa cục cảnh sát thành phố sẽ có động thái mới"
Ngay khi hắn dứt lời, một giọng nữ lười biếng vang lên từ phía sofa.
"Hành động mới?"
Người nói không phải Vodka mà là Chianti, không biết từ lúc nào mà cô ta đã ngồi dạy khỏi ghế, tựa lưng vào cạnh cửa như thể đang chờ đợi điều gì, đồng thời thuận miệng hỏi một câu.
"Đúng thế, như một chiến dịch trấn áp t·ội p·hạm để lấy lại uy tin đã mất chẳng hạn, nếu không làm nhanh thì coi như từ bỏ con đường chính trị"
"Nghiêm trọng như vậy?" Chianti có hơi không hiểu.
"Có liên quan đến nước thứ ba, tập kích mục tiêu dẫn độ, cô nó nghĩ có nghiêm trọng không?"
Gin lạnh nhạt nhìn Chianti cũng cho câu trả lời chắc chắn, sau đó nhắc nhở tất cả người trong phòng.
"Khoảng thời gian kế tiếp cẩn thận một chút đi, không nên quá cao điệu, chờ lệnh từ boss"
Hắn vừa dứt lời, Ryo đã cầm một chai rượu đấy cửa đi vào rồi giao cho Chianti, tặng kèm mấy cái ly.
Chianti tự rót một ly, bỗng dưng chán nản nêu ý kiến, giọng điệu vô cùng bất mãn.
"Gin, tôi nghĩ tổ chức cần một cái quầy rượu, cứ như này thì chán c·hết đi được"
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy"
Đúng rất hiếm thấy, nhưng lần này đại ca Gin lại đồng tình với con mụ điên Chianti.
Vodka suy nghĩ vậy, rồi lại cắm đầu vào máy tính.
Gần đây hắn bận đến mức không có thời gian để thở, không chỉ phải thực hiện nhiệm vụ theo lệnh đại ca, mà còn phải xây dựng một mạng lưới bảo mật đủ vững chắc để phục vụ cho tổ chức.
May mà có cái tên Hara khá có năng lực giúp một tay, bằng không chắc Vodka phải đột tử vì lượng công việc nhiều như núi hiện tại mất.
Sáng hôm sau, đúng như Gin dự đoán, cục cảnh sát thành phố đột ngột tổ chức một buổi họp báo mà không báo trước, do cục trưởng tự mình phát biểu trước truyền thông.
Trần Diện sau một đêm mất ngủ vì buổi tư vấn tâm lý hôm qua, mới sáng sớm vừa mở tivi xem thời sự đã nghe thấy cục trưởng cục cảnh sát thành phố lải nhải mãi không xong cái bài phát biểu của mình.
Rõ ràng bài phát biểu chỉ có hai ý chính, nhưng qua miệng của hắn lại thành quyển tiểu thuyết ba mươi trang.
Hai ý đơn giản, đầu tiên là chỉ trích phần tử t·ội p·hạm gây rối trị an mấy ngày nay, sau đó tuyên bố về hành động tiếp theo của cảnh sát đối phó với tình hình mất an ninh.
[....trong thời gian qua, tình hình t·ội p·hạm tại Smash Chey đã có những diễn biến hết sức nghiêm trọng.
Những kẻ phạm tội, từ t·ội p·hạm có tổ chức đến phần tử khủng bố, đã ngang nhiên coi thường pháp luật, gây ra những vụ việc đau lòng, ảnh hưởng trực tiếp đến an ninh và cuộc sống bình yên của người dân....
Những hành vi này không chỉ là sự vi phạm pháp luật mà còn là sự thách thức đối với tình trạng trị an của thành phố...
Trước tình hình đó, Cục Cảnh sát quyết định triển khai Chiến dịch Báo Đen, huy động chín đại đội cảnh sát phối hợp với nhiều ban ngành,...
Chiến dịch này không chỉ là hành động quyết liệt của lực lượng cảnh sát mà còn là thông điệp mạnh mẽ gửi đến toàn xã hội.
Đó là an ninh và trật tự sẽ được thiết lập lại, t·ội p·hạm sẽ phải trả giá...bla bla...]
Trần Diện nhấp một ngụm cà phê, cố gắng tập trung vào bản tin, cố mag nghe lắm rồi, nhưng những lời lẽ hùng hồn đó chỉ vào tai trái rồi lại chui ra từ tai phải.
Cuối cùng trong đầu còn lại đúng cái khuôn mặt lải nhải của ngài cục trưởng.
Cố gắng nghe thêm một chút thì biết cục cảnh sát thành phố tuyên bố tình trạng trị an ngày càng kém, nên quyết định triển khai chiến dịch Sói Đen, trấn áp t·ội p·hạm tại địa bàn thành phố.
"Huy động chín đại đội cảnh sát? Gần cả ngàn người... Chiến trận lần này xem ra không nhỏ"
Hắn lười biếng với tay lấy điều khiển, đổi sang một kênh âm nhạc.
Trần Diện không quá để tâm đến động thái của cảnh sát, chín đại đội nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng chỉ khi bọn họ tìm thấy mục tiêu thì mới thực sự đáng lo.
Còn Gin?
Hắn làm việc đủ cẩn trọng, hiếm khi nào để lại dấu vết để mà cảnh sát có thể lần theo.
"Ta còn không tin ở Cao Miên cũng có một tên thám tử trung học bị teo nhỏ"
Đây là khúc nhạc dạo vào sáng sớm, và hôm nay chắc hẳn phải là một ngày tốt lành nếu không có chuyện tối hôm qua.
Sau khi ăn trưa cùng Lê Ánh Trúc, Trần Diện chưa kịp tận hưởng chút thời gian nhàn rỗi thì bác sĩ Charanya đã tới kiểm tra sức khỏe cho mình.
Khám xong, liền gửi một bản báo cáo chi tiết qua cho thầy là Charl·es, sức khỏe của Trần Diện tương đối ổn, không có gì đáng lo ngại.
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã đến xế chiều, Trần Diện đang thoải mái dựa lưng vào ghế, nhàn nhã gặm táo vừa được đồng hương cắt sẵn thì thấy nữ thư ký bước vào, trên tay ôm một chiếc laptop mới tinh.
"Hàng tới rồi sao?"
Nhìn máy tính đặt trên bàn, Trần Diện liền vui vẻ lập tức khởi động máy.
Không vui không được, Trần Diện cảm giác mấy ngày nay mắt mình sắp bị cận đến nơi rồi.