Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 331: Đặc vụ Phạm Ẩn (3)



Chương 331: Đặc vụ Phạm Ẩn (3)

Phạm Ẩn không dám đi quá gần nhưng nhìn vào thần thái, dáng đi cũng biết được ông lão đang tức giận đến run cả người.

Và quả thật, ông ta đang tổng sỉ vả đám người để vơi đi nỗi bực mà sự thối nát của nước Mỹ tạo ra cho mình:

- Mẹ kiếp, thật là xui xẻo!

- Lũ sâu bọ này càng ngày càng bố láo!

- Nếu không phải đang có việc gấp, tao sẽ cho mấy thằng đệ làm cho nhà phá sản, để xem lúc đó.

- Còn đám cảnh sát kia nữa, mẹ kiếp, thiếu điều lè lưỡi ra liếm đế giày của bọn nhà giàu, thật đáng ghê tởm.

- Chó thật!

Elanor, một trong những Hiền Nhân quan trọng trong tổ chức Hiền Giả có thân phận bên ngoài là nhân viên kế toán quèn.

Hôm nay, Elanor nhận nhiệm vụ quan trọng từ tổ chức, đi tới địa điểm chỉ định để tiếp nhận v·ũ k·hí thần thoại nhằm á·m s·át lãnh tụ của Đại Việt, chấm dứt “biến số”.

Đây là nhiệm vụ quan trọng mà tổ chức Hiền Giả giao cho Elanor, thất bại sẽ phải chịu trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc và khủng kh·iếp.

Trùng hợp thế nào, Elanor lại gặp phải thiếu gia nhà giàu chắn đường tặng hoa cầu hôn giữa nơi công cộng, làm trễ giờ hẹn của tổ chức nên mới xuất hiện nhiều việc phiền phức như vậy.

Nếu là ngày thường, Elanor sẽ không quan tâm lắm việc trễ một vài phút, thậm chí có hứng thú đứng bên ngoài xem đám sâu bọ tới kỳ động dục làm ba trò mèo.

Dù sao bản thân ông ta không sợ trễ giờ làm, bị cách chức trừ lương như người thường, rất thoải mái.

Nhưng lần này, vì nhiệm vụ của tổ chức cực kỳ khắt khe khiến Elanor không thể không gấp gáp, vội vàng, dẫn tới tức giận t·ranh c·hấp với thiếu gia nhà giàu.

Chỉ cần nghĩ tới hậu quả của việc thất bại đã đủ làm cho dũng sĩ gan dạ nhất phải sợ tè ra quần.

Elanor không biết rằng, phiền phức mà ông ta phải đối mặt không đơn giản dừng lại ở một cậu thiếu gia nhà giàu.

Sau khi mất thêm mười phút đi đường vòng, Elanor vội vàng tới một quầy bar kín tiếng trong hẻm, nói gì đó với bồi bàn rồi tự mình đi xuống hầm rượu.

Bởi vì cẩn thận, Phạm Ẩn chưa vào trong nên không nghe rõ họ nói gì, nhưng nhìn sơ qua cũng biết là đã có sắp xếp sẵn từ trước, thậm chí tồn tại ám hiệu ngầm nào đó.

Với kinh nghiệm làm gián điệp lâu năm, Phạm Ẩn biết rằng mình không thể lập tức đi theo hoặc tỏ thái độ chú ý tới ông lão đáng ngờ kia.



Dù sao quán bar này cũng không bình thường mà là một địa điểm tụ họp ẩn của trùm băng đảng Mafia người Ý.

Nhìn vậy thôi chứ xung quanh trải đầy tai mắt, bảo vệ ngầm, lớ ngớ b·ị b·ắt như chơi.

Chỉ sau vài giây suy xét, Phạm Ẩn lập tức quyết đoán lùi ra ngoài, không bước vào trong quán bar.

Biết phía trước có nguy hiểm mà đâm đầu vào không phải phong cách của đặc vụ khôn ngoan.

Thay vào đó, anh chọn cách vòng sang phía cửa sau, ẩn nấp cẩn thận ở góc khuất.

Nơi đây không cần canh gác vì chỉ có muốn t·ự s·át mới xông vào theo đường này.

- Quán bar ở xứ tự do, mười quán thì mười một cái chơi thuốc, mười hai cái là buôn bán mai thúy.

- Ông chủ chỗ này là Thiết Thủ Badur, trùm m·a t·úy và rượu lậu nổi tiếng khắp nước Mỹ, kiểu gì cũng sẽ buôn hàng cấm, thuộc hạ súng ống đầy đủ, trực tiếp xông vô chỉ có c·hết.

- Mình buộc phải núp ở đây, chờ họ vận hàng từ của sau rồi lén luồn vào trong.

Phạm Ẩn tuy biết rất nhiều tin tức ẩn.

Băng đảng nào đi đêm với ai đều phải hiểu, nếu không vô tình dính vào các tài phiệt thì chỉ có nước lên bàn thờ ngắm gà k·hỏa t·hân.

Đừng nhìn cửa sau không có ai mà tưởng dễ ăn, mấy con gà công nghiệp chỉ cần đặt chân vào thôi sẽ phải đối mặt với hàng chục anh xăm trổ sáu múi, trên tay đang xoay hàng nóng sẵn sàng bóp cò bất kỳ lúc nào.

Vậy nên chỉ có thể dùng mưu kế.

Không biết có phải được thần may mắn chiếu cố hay không, Phạm Ẩn chỉ nấp tầm năm phút đã có đoàn xe chở rượu và m·a t·úy đi cửa sau.

Thời kỳ này, nước Mỹ ban hành lệnh cấm rượu, m·a t·úy để tiện cho các tài phiệt sừng sỏ lũng đoạn thị trường.

Rượu phải vận chuyển bằng cửa sau để tránh lời ra tiếng vào, mặc dù cả thành phố đều biết chỗ nào bán rượu lậu, thậm chí còn mở ngay đối diện tòa án.

Dù sao các chính trị gia cũng không thể công khai thừa nhận trước dân chúng rằng tài phiệt có quyền ngồi ỉa trên luật pháp được, họ cần có một chiếc quần lót siêu thấm hút nhằm bảo vệ tâm hồn bé bỏng, mong manh của dân nghèo.

Phạm Ẩn rút từ trong người ra mười đô la, do dự một chút rồi rút thêm mười đô la nữa, vò nhàu, vứt xuống lề đường.

Làm xong mọi việc, anh nín thở núp kỹ, cơ bắp vận sẵn sức chuẩn bị hành động.

Quả nhiên, đoàn chuyển rượu tai thính mắt tinh lập tức dừng lại khi thấy có tiền rơi dưới đất.



Trong nhóm có bốn người, một gã tóc vàng nhanh chân đi tới nhặt hai mươi đô la đứng dậy.

Vốn dĩ hắn ta định im ỉm nuốt riêng nhưng ba đôi mắt sắc lạnh phía sau không cho phép.

- Nhìn cái gì, chưa thấy nhặt tiền bao giờ à?

- Này, quy tắc băng đảng, ai gặp thì phải có phần chứ, tính im ỉm nuốt riêng à.

Thấy ba người còn lại cười hắc hắc thò tay vào trong áo khiến tên tóc vàng sợ hãi đổ mồ hội lạnh, vội vàng cầm hai mươi đô la ra:

- Khoan từ từ!

- Ở đây chỉ có hai mươi đô la thôi!

- Vậy chia ra mỗi người năm đô.

- Nhưng mà ở đây chỉ có hai tờ mười đô.

- Yên tâm, Thằng Gil có năm đô, đổi là được.

-…

Cuộc đối thoại này hoàn toàn trong dự kiến trước của Phạm Ẩn.

Nghe có vẻ củ chuối khi các thành viên băng đảng lại tranh giành nảy lửa vì vài đô la lẻ nhưng thực tế chính là tàn khốc vậy.

Hình ảnh băng đảng giàu có, ăn sung mặc sướng chỉ dành cho các ông trùm bên trên, những thành viên cấp thấp, côn đồ cắc ké thậm chí còn thua ăn mày.

Ở nước Mỹ này, những tờ đô la xanh mướt mát đại diện cho tất cả, dù chỉ có một đô lẻ cũng có thể khiến bạn m·ất m·ạng là chuyện bình thường.

Riêng về vấn đề an toàn chuyến hàng thì thực ra họ chỉ theo hộ tống cho có mặt chứ không phải lực lượng chính.

Ở trên đường phố quang đãng, người bảo kê chủ yếu thuộc về trách nhiệm của thống đốc với FBI, nếu có trục trặc gì xảy ra thì sẽ họ chỉ cần báo cảnh sát là tự có người xử lý hết.

Đổi lại lợi nhuận từ việc b·uôn l·ậu phải chia phần cho cách chính khách và tài phiệt.



Họ không hề biết rằng, ngay sau lưng họ, Phạm Ẩn đã thành công luồn dưới gầm xe trong lúc họ dè chừng lẫn nhau giành giật 20 đô la.

Chiếc xe chở rượu cấm và m·a t·úy này chính là công cụ giúp anh đi vào bên trong hầm ngầm của quán bar.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Đập vào mắt là khoảng mười thành viên Mafia chờ sẵn với súng ống chờ sẵn.

Thấy xe hàng đi vào, họ lập tức tiến lên kiểm tra, thậm chí soát người những người hộ tống.

Nguyên nhân vì từng có không ít lần xuất hiện người làm liều lén giấu m·a t·úy trong người để tuồn đi bán hoặc bang phái đối thủ đột kích bất ngờ.

FBI và tài phiệt chỉ lo bảo kê bên ngoài ánh sáng, chỉ cần hàng tới nhà thì không thuộc nghiệp vụ của họ nữa.

Rất may cho Phạm Ẩn, thời kỳ này chưa có nhiều người nuôi cho nghiệp vụ với xem phim 007 nên không kiểm tra kỹ dưới đáy xe.

Anh an toàn đi cùng với chiếc xe xuống hầm.

Nhưng đột nhiên một người xuất hiện chặn ngang:

- Khoan đã!

- Chúng mày nghe tao dặn đã!

Người tới chính là Badur, có ngoại hình khá giống củ khoai tím nào đó trong phim.

- Chúng mày chuyển rượu vào rồi ra ngay, cấm léng phéng tới gần phòng bí mật.

- Nếu có gặp một ông già thì nhớ giữ mồm giữ miệng, nói năng cẩn thận.

Ông ta tới đây để dặn dò đám người vì sợ làm phiền tới Elanor.

Trên thực tế, Badur không hề hay biết gì về Hiền Giả hay Hiền Nhân, chỉ nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân của mình, chuyển giao một vật phẩm đặc thù trong két bảo vệ cho người chỉ định.

Thân phận ông ta trong mắt các Hiền Nhân cũng chỉ được xem là “người hầu” ti tiện, thấp kém.

Badur vốn dĩ chỉ là một tên côn đồ cắc ké, vô tình gặp được “chủ nhân bí ẩn” nên mới có sự nghiệp hôm nay.

Bởi thế gã ta rất sợ hãi, lo lắng chuẩn bị chu đáo mọi việc, sợ cấp dưới quen thói lộng hành, lỡ gây chuyện thì rắc rối to.

Điều này làm cho Phạm Ẩn càng thêm vững tin ông già kỳ quái Elanor kia có vấn đề.

- Càng ngày càng tò mò, rốt cuộc ông già kia có gì mà lại khiến Badur sợ hãi đến như thế.

Theo dấu hỏi trong đầu, Phạm Ẩn cùng với xe hàng được đưa vào kho.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.