Nguyên tố màu xanh kia cũng bị nổ vỡ, “vật thể sống” bên trong nhúc nhích, không nghiêng không lệch, thẳng tắp đâm vào ngực Lục Mẫn Huyên!
Ngay sau đó, một tấm thép cực lớn mang theo lửa đỏ bay về phía cô.
“Cẩn thận!”
Giây phút nghìn cân treo sợi tóc, sau lưng bỗng vang lên giọng nói quen thuộc, người nào đó bất chấp nguy hiểm nhào về phía cô, thoáng cái đè cô xuống đất.
Lục Mẫn Huyên bị người đó ôm, chỉ cảm thấy cơ thể đau đến không chịu nổi, nhất là ngực, như thể muốn vỡ ra.
Mơ mơ màng màng, cô cũng không nhìn rõ người cứu mình là ai, hai mắt liền tối sầm, ngất đi.
Trái tim Lục Mẫn Huyên lần nữa đau đớn co rút lại, nước mắt nhịn không được tràn ra làm mờ mắt, lấy tay che miệng mình, cũng thuận tay che cho anh.
Cuối cùng, hai người vượt qua hiểm cảnh, thoát ra khỏi đám cháy.
Lúc đi ra, mới phát hiện tất cả đều thay đổi, xung quanh là một đống lộn xộn.
Nhìn đống đổ nát xung quanh, Lục Mẫn Huyên sụp đổ ngồi xổm xuống, bả vai gầy yếu co rụt lại, nước mắt không ngừng ứa ra, từng giọt nhỏ rơi trên mặt đất.