Con Đường Bá Chủ

Chương 3153: VỨT XÁC ĐÀO VONG



Băng qua bình nguyên rộng lớn là đến một vùng biển đen...

Nước biển như mặt giếng, chẳng có gió cũng chẳng có mây, bầu không khí yên tĩnh bao trùm khiến ngay cả tiếng hít thở bình thường cũng có thể nghe được rõ ràng.

Đế Lạc đứng trên mặt biển, nhắm mắt lặng lẽ cảm nhận.

Lạc Nam không quấy rầy nàng, hắn biết cơ duyên của Đế Lạc ở tại chỗ này.

Đương nhiên cũng có thể là một cái bẫy nguy hiểm đang rình rập.

Cơ duyên đi kèm hung hiểm, không vào hang cọp sao bắt được cọp con?

Nửa canh giờ sau, Đế Lạc điều động Hỗn Độn Thần Lực bao trùm toàn thân, dự định xuống biển.

“Ta đi cùng với nàng.” Lạc Nam nói.

Đế Lạc gật đầu, lực lượng cũng bao phủ lấy hắn, tách ra mặt nước, xâm nhập vào lòng biển.

Biển nơi này tăm tối, áp lực nước lại nặng như ngàn cân, ngay cả với thần thức của Thần Đạo Cảnh cũng không thể nhìn thấy gì.

Nhưng đôi mắt Lạc Nam phát sáng, Bất Hủ Thần Hồn chiếu rọi bốn phương, liền có thể quan sát cảnh tượng dưới đáy biển.

Không có bất cứ sinh vật hay sự sống nào tồn tại.

“Hãy đến đây, ngươi và ta có duyên phận!”

Thanh âm mơ mơ hồ hồ vang lên.

Lần này thì không chỉ mỗi Đế Lạc mà ngay cả Lạc Nam cũng có thể nghe thấy.

Rõ ràng ở khoảng cách gần như vậy, khó có thủ đoạn truyền âm nào thoát khỏi cảm ứng của hắn.

“Liên quan đến Hỗn Độn?”

Lạc Nam truyền âm hỏi.

Đế Lạc gật đầu xác nhận, có thứ gì đó thông qua sự liên kết từ hỗn độn truyền âm cho nàng, đó là lý do nàng muốn tìm đến nơi này.

Rất nhanh, một ngục giam giữa đáy biển hiện ra trong tầm chiếu rọi của Bất Hủ Thần Hồn.

Không phải ngục giam bình thường, mà là ngục giam khổng lồ vây nhốt một tên khổng lồ.

Đồng tử trong mắt hai người co lại.

Từng sợi xiềng xích dài như vô tận được rèn từ Khởi Nguyên Thạch siết chặt tứ chi, phần đầu bị một cái mũ gai cự đại khoá chặt đến tận cổ, không lộ ra ngũ quan, cơ thể bị tàn phá đến mức da thịt rách nát chẳng có chỗ nào còn nguyên vẹn, ngục giam bên ngoài là do vô số luồng Phù Văn Siêu Thần kết thành, chỉ cần động vào...kết cục không cần nói cũng biết.

Lạc Nam to hơn cả núi khi thi triển hình thể Vu Tộc, dài hơn cả sông khi hoá thành Tổ Long.

Nhưng hắn cảm thấy dù mình có biến thành trạng thái to lớn nhất cũng không thể to bằng một nửa tên tù nhân đang bị giam cầm này.

Điều đáng sợ nhất, đối phương đã bị giam cầm đến mức như thế vẫn có thể truyền âm cho Đế Lạc?

Ý niệm phải đạt đến mức nào mới làm được điều đó? Ngay cả Phù Văn Siêu Thần cũng chẳng thể cản lại.

“Cả vùng biển chẳng lẽ chỉ dùng để nhốt con hàng này?” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn không dám tưởng tượng viễn cảnh mình bị Khởi Nguyên Thạch xích lấy, vây nhốt dưới lòng biển, phải đeo mũ gai cắm vào khắp đầu vượt qua năm tháng dài đằng đẳng là như thế nào.

Điều này quá mức ớn lạnh.

“Siêu Thần Cấp Cường Giả.” Đế Lạc thanh âm run rẩy:

“Kẻ này chắc chắn là Siêu Thần.”

“Kim Nhi, nàng nhận ra tên này chứ?” Lạc Nam thận trọng hỏi.

“Bất Hủ Cổ Tộc đã bị diệt quá nhiều năm, thiếp làm sao nhận thức được cường giả hiện tại ?” Thần Huyền Huân nói:

“Huống hồ Siêu Thần ở Chung Cực Giới tuy không nhiều nhưng cũng không ít, không thể nào biết được tất cả, nếu Thiên Cơ Lâu phục hồi toàn thịnh, có lẽ nó sẽ dò ra được.”

“Thế còn Nhiên Nữ thì sao? nàng có nghe qua về tên này?” Lạc Nam vẫn muốn tìm kiếm thông tin.

“Không biết a, chủ nhân của ta trước đây không phải người nhiều lời, sẽ không kể cho ta nghe những chuyện như vậy.” Nhiên Nữ cười khổ.

“Kẻ kế thừa Hỗn Độn, giải thoát bổn toạ khỏi nơi này, ban cho ngươi cơ duyên vô thượng.”

Một luồng ý niệm bất chợt từ tên khổng lồ truyền ra.

ẦM ẦM ẦM ẦM...

Toàn bộ biển đen chấn động, chỉ thấy những sợi xiềng xích càng thêm dùng lực siết chặt, kéo căng như tứ mã phanh thây, mũ gai điên cuồng quay tròn như cái máy xoay thịt nghiền lấy phần đầu, mà vô vàn Phù Văn mạnh mẽ cũng sáng lên, bắn ra từng tia huỷ diệt vào cơ thể tên khổng lồ.

BÙM BÙM...XOẸT XOẸT XOẸT...

Trước cơ mặt co rúm lại của Lạc Nam, da thịt, máu đen bắn tung toé, hoà cùng dòng biển.

“Moá nó, cái biển đen thì ra là do máu của tên này bị tra tấn bắn ra.” Lạc Nam âm thầm mắng chửi.

Thì ra mỗi một lần truyền đạt ý niệm, toà ngục giam này sẽ cảm ứng được và phát động tra tấn đối với tên khổng lồ.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng thêm đáng sợ.

Mặc cho bị tra tấn đến mức huỷ hoại, từng tia từng tia tế bào ngoan cường đến mức khó tin một lần nữa sinh sôi, tái tạo da thịt, cố gắng làm lành vết thương của tên khổng lồ.

Tuy rằng toàn thân vẫn rách nát như tấm giẻ lau nhưng không hề chết.

Khả năng tự hồi phục đạt đến mức đáng sợ.

“Bất tử à?” Lạc Nam khoé miệng co quắp.

Hắn xem như hiểu vì sao con hàng này bị giam mà không phải bị giết.

Đế Lạc ban đầu có vẻ tự tin nhưng khi nhìn thấy những cảnh tượng vừa xảy ra cũng có chút sốc rồi, tồn tại trước mắt này so với suy nghĩ ban đầu của nàng còn đáng sợ hơn.

“Chúng ta đi thôi.” Đế Lạc lắc đầu, có ý muốn rời khỏi.

Nàng là người quyết đoán, cảm giác thứ gì vượt qua khỏi khả năng khống chế của bản thân liền không muốn xen vào.

Thứ nhất là nàng không có năng lực giúp tên khổng lồ thoát khốn, thứ hai là dù giúp được cũng không dám khẳng định mình có toàn mạng hay không.

Lạc Nam hiểu ý, hắn cũng không muốn dây vào con hàng trước mắt.

Chưa nói đến đối phương có ý đồ bất chính nào khi được tự do hay không, chỉ riêng nghĩ đến việc sẽ đắc tội với người đã ra tay bắt giam tên khổng lồ là đủ hoảng.

Đây không phải hèn nhát, đây là biết tự lượng sức mình.

Ngay khi hai người định quay lưng, lại một luồng ý niệm truyền ra:

“Ngươi có quan hệ thế nào với Hỗn Vô Cực?”

Thân thể Đế Lạc run lên, vội vàng quay người lại, thanh âm trong trẻo:

“Ngươi biết sư phụ ta?”

ẦM ẦM ẦM ẦM.

Lao ngục lại phát động tra tấn khủng bố, lần này mức độ tra tấn còn kinh khủng hơn, khiến tên khổng lồ không thể mở miệng.

Phải mất đến tận nửa ngày tra trấn mới kết thúc, lại mất thêm nửa ngày để tên khổng lồ tự động phục hồi một phần lực lượng, hắn mới truyền thêm ý niệm:

“Hoá ra là đồ đệ của hắn, ta là đại bá của ngươi, chúng ta có tất cả năm huynh đệ, gọi là Hỗn Độn Ngũ Quái, sư phụ ngươi là Lão Tứ.”

“PHỐC.” Lạc Nam xém chút phun ra, trong lòng đem mười tám đời tổ tông tên khổng lồ mắng một lần.

Khốn kiếp thật, hoá ra lai lịch của Hỗn Độn Minh Chủ lớn đến như vậy, có cả tồn tại quái vật như Siêu Thần Cảnh là đại ca.

Đế Lạc cũng sửng sờ, nàng chưa từng nghe sư phụ của mình đề cập đến năm huynh đệ của hắn.

Đương nhiên lời của tên khổng lồ này thật giả khó phân, nghe qua ghi nhớ chứ không thể hoàn toàn tin tưởng.

ẦM ẦM ẦM ẦM.

Ngục giam tiếp tục tra tấn, quy mô khủng bố gấp mấy lần.

Biển đen được thắp sáng bởi Phù Chú, phát động Siêu Thần Lực liên tục oanh tạc cơ thể, cái mũ đầy gai nhọn cắm thẳng vào trong não, ngay cả những sợi xích cũng mọc ra vô số hàm răng gặm cắn da thịt, gân mạch, không muốn buông tha thứ gì.

Muốn phanh thây tên khổng lồ thành hàng vạn mảnh.

Đáng tiếc khung xương của hắn là thứ duy nhất không thể huỷ diệt.

Bất chấp tra tấn đến mức nào, bộ xương đó vẫn sừng sững tồn tại, chính nó cũng là tiền đề để da thịt, máu huyết của tên này sinh sôi, tự động phục hồi mỗi khi nhận tác động kinh khủng.

Đúng lúc này, tên khổng lồ vận ý niệm, một đốt xương tay của hắn chủ động vỡ ra.

VÈO.

Từ trong đốt xương tay bị huỷ, một quả cầu đen kịch được cất giấu vô số năm đột ngột bay ra.

Lao ngục phát giác, lập tức tập trung sức mạnh muốn phá huỷ quả cầu đen, một luồng sáng huỷ diệt do Phù Văn ngưng thành bắn đến.

Nhưng quả cầu đen này cũng không hề đơn giản, nó là át chủ bài của tên khổng lồ, cũng bạo phát ra xung quanh một lớp Hỗn Độn Siêu Thần Lực tự bảo vệ, như lưu tinh cố gắng thoát khỏi lao ngục, cố gắng xuyên thủng Phù Văn Siêu Thần phong toả.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

Thanh âm ma sát đến mức nổ tung liên tục vang lên, quả cầu rốt cuộc tiêu hao sạch sẽ lực lượng...nhưng nó cũng thành công thoát khỏi sự vây khốn của lao ngục, xuất hiện ở bên ngoài dòng biển.

“Đó là tích luỹ của đại bá, có thể giúp thực lực của sư phụ ngươi tăng mạnh, hãy gọi hắn đến cứu ta.”

Ý niệm cuối cùng truyền đến, Đế Lạc vội vàng tiếp nhận quả cầu đen.

CHIẾU.

Vô số Phù Văn lại phát động công kích mang tính huỷ diệt, một tia sáng khủng bố ngưng tụ, nhưng lần này không còn nhắm vào tên khổng lồ, thay vào đó là nhắm vào Đế Lạc.

Hiển nhiên nó có linh tính, biết rằng phải diệt sát nàng để loại trừ hậu hoạn.

“Không xong.”

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Đế Lạc còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác được mùi vị tử vong bao phủ.

Trước sức mạnh của Siêu Thần Phù Văn, chậm một chút đã đủ mất mạng.

Bỗng nhiên nàng được một lồng ngực săn chắc ôm vào.

“TRỐN!”

Lạc Nam gầm lên, Tổ Long Giáp kích hoạt, Bất Hủ Thần Văn bao trùm cả bản thân và Đế Lạc, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai.

Hai người vừa hiện ra bên trên mặt biển, tia sáng huỷ thiên diệt địa kia đã như lưu tinh lao theo, bám sát không bỏ.

Hai mắt Lạc Nam đỏ ngầu, biết rằng nếu mình không ngạnh kháng trực diện, tia sáng này sẽ truy đuổi đến cùng trời cuối đất.

Hắn đem Đế Lạc chưởng bay ra ngoài, cả người quay đầu lại, nội tâm gào thét:

“Pháp Tướng Thần Thông - Đại Ngàn Hùng Vĩ.”

Một khu rừng hình thành màn chắn bảo vệ xung quanh.

XOẸT.

Tia sáng dễ dàng xuyên qua rừng rậm như một tờ giấy mỏng.

Lạc Nam triệu hồi Bá Đỉnh bảo vệ trước mặt mình.

ONG.

Bá Đỉnh bị đánh bay khỏi bàn tay hắn, ảm đạm vô quang, tia sáng kia tiếp tục xông thẳng.

Lạc Nam không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng:

“Thoát Hồn!”

Linh hồn của hắn vứt bỏ nhục thân lao ra ngoài.

BÙM.

Bất Hủ Bá Y tan biến, Bất Hủ Thần Văn vỡ vụn, cơ thể hắn nổ tung, Bất Hủ Thần Cốt lập loè ánh sáng yếu ớt, vô số vết nứt lan tràn, Bất Hủ Thần Văn tập trung bảo vệ đan điền.

“Lạc Nam?!” Đế Lạc ngây ra như phổng.

Nàng không thể hiểu vì sao hắn lại liều mạng cứu mình vào thời khắc sống còn như vậy.

Nhưng lúc này không phải thời điểm chần chờ, Hỗn Độn Thời Không toàn lực thi triển, nàng nhanh chóng ôm chặt khung xương của hắn lao vọt đi.

Linh hồn của Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn về đáy biển, cũng đành mang theo Bá Đỉnh tháo chạy thục mạng.

...

Siêu Nhiên Sơn Cốc trốn vào lòng đất, Đế Lạc và Linh Hồn Lạc Nam tiến vào.

“May mà ta nhanh trí, bằng không vạn kiếp bất phục rồi.” Lạc Nam nhớ lại còn sợ.

Mặc dù biết mảnh vỡ Chung Cực không phải đất lành, nhưng bị một cái ngục giam ức hiếp đến mức phải vứt bỏ nhục thân để tháo chạy là điều hắn chưa từng nghĩ đến.

“Còn sống là may rồi.” Thần Huyền Huân bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, cái tên này quả thật vì nữ nhân mà có thể liều mạng.

“Hắc hắc hắc, không sao.” Lạc Nam cười sảng khoái nói:

“Linh hồn của ta là Bất Hủ Thần Hồn, còn có Cực Hồn Cảnh, không khác nào cơ thể bằng xương bằng thịt, chẳng sao cả.”

Chỉ cần khung xương và vùng đan điền vẫn còn, đúc lại cơ thể tuy rằng vất vả nhưng vẫn có thể làm được.

Dù sao thì bên trong đan điền có quá nhiều thứ quan trọng, nào là Linh Giới Châu, ba vạn hành tinh, các thê tử.

Mọi người đều an toàn, chỉ có nhục thân của hắn là hy sinh.

“Không sao cái đầu của chàng, nhục thân của chàng vốn không phải cơ thể bình thường, nó là Bất Hủ Chi Thân.” Thần Huyền Huân bất đắc dĩ nói:

“Dù chàng có thu thập nguyên liệu đúc lại cơ thể mới, nhưng làm sao sánh bằng Bất Hủ Chi Thân hả?”

“Chưa kể Bất Hủ Thần Cốt cũng hư hỏng rất nặng, muốn hồi phục nó không dễ đâu.”

Bất Hủ Chi Thân trong cùng cấp là bất diệt, nhưng đối mặt với công kích sánh ngang Siêu Thần cao cấp ra tay, cũng phải cam chịu số phận huỷ hoại.

Lạc Nam nghe vậy sửng sốt, linh hồn run rẩy, nuốt nước bọt hỏi:

“Còn cách nào cứu không?”

“Cũng may chàng tu Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, Bất Hủ Thần Tháp có thể giúp chàng ngưng kết lại Bất Hủ Chi Thân, nhưng sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên cao cấp để cung cấp lực lượng cho tháp.” Thần Huyền Huân giải thích.

Đế Lạc lúc này cởi bỏ áo choàng và mặt nạ, lộ ra ngũ quan tuyệt mỹ, vô cùng kiên định nói:

“Xin đừng lo lắng, bằng mọi giá ta cũng sẽ giúp ngươi đúc lại cơ thể.”

Đáy lòng nàng hiện tại cực kỳ ngỗn ngang, sư phụ của nàng vì hận thù sẳn sàng cùng nàng đối địch, hiến tế cả thế giới của nàng.

Ngược lại người nam nhân này chỉ mới nhận thức trong thời gian ngắn lại nguyện ý thế mạng cho nàng trong tình cảnh nguy hiểm nhất.

Vạn lời nói cũng không bằng một hành động.

Đế Lạc không thể phủ nhận sau chuyện lần này, địa vị của hắn đã nhảy vọt ở trong lòng mình.

“Đừng cảm thấy áp lực, ta nhiều lần chết đi sống lại lắm rồi, thêm lần nữa cũng chẳng ảnh hưởng.” Lạc Nam vẫn rất lạc quan nói:

“Nhân tiện lần này ta có thể xây lại căn cơ hoàn hảo luôn.”

Thấy hắn tự tin như vậy, nội tâm Đế Lạc cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nàng vô thức mỉm cười:

“Để ta kiểm tra thu hoạch, xem có thứ gì có ích cho ngươi hay không.”

Nói xong lấy ra quả cầu màu đen kia...

...

Chúc cả nhà tối vui vẻ <3

Mời mọi người tham gia gr FB để thảo luận chém gió.

Đăng ký kênh YT nếu thích nghe truyện audio.

Ai có lòng ủng hộ thì thông tin e để cuối trang web, chân thành cảm ơn.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.