Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 44: Mới linh hồn.



Chương 44: Mới linh hồn.

Nanami khẽ dừng lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Trước mặt cô là ba người hoàn toàn mới lạ, không phải trong dự đoán Freeman, Hajime cùng một người mới.

Đứng bên trái là một cậu bé chừng tám tuổi, mái tóc đỏ tươi nổi bật như ánh lửa, cắt ngắn gọn gàng. Trước ngực cậu đeo một chiếc tạp dề, như thể vừa bước ra từ bếp.

Đôi mắt xanh lục của cậu bé lấp lánh nhưng không mất đi sự điềm tĩnh, cậu cúi đầu chào một cách lễ phép khi thấy Nanami đánh giá mình. Dáng vẻ nhỏ bé nhưng ánh mắt cậu lại toát lên một sự thông minh khác thường, khiến Nanami không khỏi chú ý.

Ở giữa là một bé gái chừng mười tuổi, tóc trắng ngắn ngang vai, mặc bộ quân phục màu đen vừa khít. Sau lưng cô bé đeo một khẩu súng dài, bên hông là một thanh kiếm. Đôi mắt màu đỏ lạnh nhạt và gương mặt không chút biểu cảm của cô bé khiến người đối diện cảm thấy áp lực.

Dưới lớp quân phục, làn da đen nhánh, dày và bóng loáng như phủ một lớp vảy nhẹ, rõ ràng không giống da của con người bình thường. Nanami khẽ nhíu mày, cảm nhận được một khí chất kỳ lạ và nguy hiểm từ cô bé này.

Cuối cùng, đứng bên phải là một người đàn ông chừng ba mươi, đầu hơi trọc với vẻ ngoài lôi thôi. Bộ quần áo nhăn nhúm của anh ta gợi lên hình ảnh một lập trình viên làm việc quá sức, nhưng ánh mắt lại mang vẻ trầm tư và phức tạp. Khi thấy hai người kia gật đầu chào Nanami, anh cũng vội vã làm theo, dáng vẻ có phần lóng ngóng.

Nanami lần nữa đánh giá cả ba, cô có thể nhận ra sự xa cách của cả ba, xem ra bọn họ chưa chạm vào nhau, hay giao lưu nhiều trước đó. Trong nháy mắt, Nanami chơi tâm liền nổi lên.

Nanami bước tới gần, ánh mắt sắc sảo quét qua cả ba người như một người chỉ huy đang đánh giá binh lính. Cô khẽ mỉm cười, nghiêm giọng nói:

"Không tồi, lần này nhóm người mới có vẻ khá hơn các kỳ trước. Chào mừng các ngươi đến với Trò Chơi Vô Tận! Ta là Nanami, hướng dẫn viên của các ngươi."

Câu nói của cô lập tức làm cả ba phản ứng khác nhau:

Cậu bé tóc đỏ, ánh mắt lóe lên vẻ hoang mang, lùi lại một bước như muốn tìm chỗ ẩn nấp. Cậu nhìn Nanami với sự e dè, rõ ràng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lại đủ tỉnh táo để không hoảng loạn hoàn toàn.

Người đàn ông lập trình viên, ngập ngừng nhìn Nanami, ánh mắt đầy hoài nghi. Dường như anh ta đang cố gắng phân tích xem cô nói thật hay chỉ đùa cợt, nhưng vẻ mặt vẫn không giấu nổi sự bối rối.

Cô bé tóc trắng, đứng yên, không chút biểu cảm. Khi nghe Nanami nói, cô bé chỉ lạnh lùng nhìn cô với đôi mắt hờ hững, sau đó ngáp dài một cách lười biếng, dường như chẳng mấy bận tâm đến những gì đang diễn ra.

Nanami đánh giá biểu hiện của cả ba, trong lòng đang không ngừng bổ sung thiết lập Trò Chơi Vô Tận mà mình mới biên ra.

Bằng một cái vẫy tay, Nanami nhẹ nhàng điều khiển một loạt dây leo từ mặt đất trồi lên, quấn quanh như những con rắn linh hoạt, tạo thành các hình thù kỳ dị. Một dây leo thậm chí quấn nhẹ quanh cổ tay cậu bé tóc đỏ, khiến cậu giật mình lùi thêm vài bước.



"Trò Chơi Vô Tận không phải nơi cho những kẻ yếu đuối." Nanami nói, giọng điệu có chút nghiêm nghị nhưng vẫn giữ vẻ bí ẩn.

"Các ngươi đã được chọn. Đây là một thế giới nơi kỹ năng, sự kiên nhẫn và cả ý chí sẽ quyết định số phận của các ngươi. Nào, hãy chứng minh rằng các ngươi xứng đáng!"

Cậu bé tóc đỏ và người đàn ông lập trình viên nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc, thậm chí có chút sợ hãi. Trong khi đó, cô bé tóc trắng lại chậm rãi ngồi xuống đất, dựa lưng vào một dây leo, thờ ơ nói:

"Chứng minh? Để làm gì? Chỉ cần nói ta cần làm gì là được, đừng dài dòng."

Nanami khẽ nhướn mày, cười nhẹ. "Thú vị. Xem ra, ta sẽ có một nhóm khá đa dạng đây." Cô nhìn cả ba, trong lòng thầm nghĩ: "Mọi chuyện sẽ thú vị đây."

Nanami khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt lạnh lùng quan sát toàn bộ tình huống. Giọng cô vang lên như lưỡi dao cắt qua không khí:

"Đương nhiên là chiến đấu. Ta chỉ cần người mạnh. Trong ba người các ngươi, chỉ có hai được sống sót."

Lời nói của cô như sét đánh ngang tai, khiến không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Người đàn ông lập trình viên lộ vẻ bối rối, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Anh chỉ tay về phía cô bé tóc trắng, giọng gấp gáp:

"Nhưng... điều này không công bằng! Cô bé kia có v·ũ k·hí!"

Nanami không chút dao động, ánh mắt sắc lạnh quét qua người anh. "Ta không cần kẻ yếu."

Nam nhân lặng người, ánh mắt dao động nhìn về phía cậu bé tóc đỏ, rồi quay sang cô bé tóc trắng. Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt đầy quyết tâm, rồi bất ngờ lao thẳng về phía cô bé.

Cô bé tóc trắng nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Khi nam nhân lao tới gần, cô chỉ khẽ vung vỏ kiếm trong tay, một cú đánh đơn giản nhưng đầy sức mạnh khiến anh bay ra xa vài mét, ngã mạnh xuống đất.

Cậu bé tóc đỏ thét lên một tiếng nhỏ, rồi vội vàng chạy đến bên người đàn ông. Cậu vừa rồi có thể nhận ra nam nhân muốn liều c·hết để cậu được sống.

Nanami nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Cô nói:

"Thật ngu ngốc. Cần gì phải làm vậy? Trò Chơi Vô Tận không phải nơi yên bình gì. C·hết sớm một chút cũng tốt."



Người đàn ông nằm trên mặt đất, tay ôm ngực, gương mặt nhăn lại vì đau đớn. Anh ngước lên nhìn Nanami, trong mắt là sự hoang mang lẫn bất lực. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của cậu bé, anh nghiến răng, kiên quyết chống tay đứng dậy, bất chấp cơn đau.

Nanami khẽ nhướn mày, có chút bất ngờ.

"Vậy là ngươi chọn con đường đau đớn hơn. Được thôi, để xem ngươi còn có thể chịu được bao lâu."

Cô bé tóc trắng đứng yên, ánh mắt không chút thay đổi, như thể mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình.

Tiếng súng bất ngờ vang lên. Nanami nghiêng đầu, viên đạn xẹt qua sát thái dương cô, để lại cảm giác lạnh lẽo. Ánh mắt cô nhanh chóng hướng về phía bé gái tóc trắng, người vừa nổ súng.

"Ồ, xem ra có người muốn phá luật đấy." Nanami cất tiếng, giọng nói pha chút trêu chọc nhưng vẫn giữ được vẻ lạnh lùng. Cô lặng lẽ lui qua sau một bước, mặc dù chỉ trong khoản khắc, nhưng vừa rồi trên người bé gái bốc lên uy h·iếp không kém cô. Đồng dạng là một cái có thể diệt quốc quái vật.

Bé gái không đáp, chỉ rút thanh kiếm bên hông ra. Ánh thép sắc lạnh lóe lên trong ánh sáng mờ nhạt. Với một động tác đơn giản, cô chém thẳng về phía Nanami và ngay lập tức, một luồng kiếm khí khổng lồ dài hơn ngàn mét xé toạc không gian lao đến.

Tốc độ kinh hoàng cùng sức mạnh áp đảo của nhát chém khiến mọi thứ xung quanh như đông cứng lại trong khoảnh khắc.

Nanami lập tức hóa thành những cánh hoa anh đào tan biến, tránh đi đòn t·ấn c·ông. Từ xa đó, cô hiện ra, ánh mắt chăm chú quan sát. Luồng kiếm khí không phải từ kỹ thuật phức tạp, mà hoàn toàn là sức mạnh vật lý thuần túy.

Nanami khẽ cười, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú. Từ khắp nơi, rừng cây gai khổng lồ mọc lên, đan xen thành một tấm lưới che kín cả bầu trời, lao thẳng về phía bé gái.

Nhưng không nao núng, bé gái hít một hơi thật sâu, một ngọn lửa màu lam rực rỡ bùng nổ từ miệng, hóa thành biển lửa khổng lồ, càn quét cả vùng đất. Rừng cây gai bị t·hiêu r·ụi thành tro trong nháy mắt, tro tàn cuốn bay trong không trung như những cơn gió c·hết chóc.

Nanami bước nhẹ lên không trung, như đi dạo giữa những luồng khí hỗn loạn, tránh đi cơn lửa dữ dội. Bé gái lập tức nhảy lên, toàn thân bao bọc bởi sức mạnh lạ thường, trọng lực quanh nàng thay đổi, biến nàng thành một viên đạn pháo lao thẳng về phía Nanami.

Lưỡi kiếm lóe sáng, nhát chém vung ra mạnh mẽ đến mức dường như xé tan không gian, khiến cơ thể Nanami vỡ thành hàng trăm mảnh.

Nhưng những mảnh vụn đó không phải máu thịt, mà hóa thành hàng nghìn cánh hoa anh đào rực rỡ, phân tán khắp nơi, để lại một mùi hương mờ nhạt.

Trên mặt đất, rừng cây khổng lồ lần nữa mọc lên, dây leo, cành cây, rễ cây, thậm chí cả bào tử độc lan tràn, đồng loạt lao về phía bé gái như một đội quân không thể ngăn cản.



Bé gái đứng giữa trận chiến không chút sợ hãi, toàn thân bốc lên lửa lam chói lọi. Từ lưng nàng, đôi cánh đen vươn ra, hóa thành hình dáng long nhân hung mãnh, mỗi cử động đều mang theo sức mạnh p·há h·oại.

Nàng xông thẳng vào rừng cây, lửa lam bùng c·háy d·ữ d·ội, t·hiêu r·ụi mọi thứ trên đường đi, không để lại gì ngoài tro tàn. Trận chiến tiếp tục, từng đòn t·ấn c·ông của cả hai như chạm đến tận cùng của thiên nhiên và hủy diệt, khiến không gian xung quanh rung chuyển không ngừng.

Sau một loạt giao đấu, cả hai lặng lẽ dừng lại, không khí xung quanh như đông cứng. Nanami đứng thẳng, phủi nhẹ cánh hoa còn vương trên vai, ánh mắt thoáng hiện vẻ thất vọng. Cô lắc đầu, thở dài:

"Chỉ đến mức này thôi sao?"

Dù vậy, trong lòng Nanami hiểu rõ, tiếp tục cuộc chiến chỉ làm mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, lại tiếp tục cô liền không thể duy trì dạng người. Cô vốn không có ý định đánh đến cùng, bởi năng lực của bản thân vốn không thiên về chiến đấu kéo dài, mà là kiểm soát và thử nghiệm đối phương.

Cuộc giao tranh này chủ yếu là để kiểm tra thực lực của cô, nhưng kết quả lại khiến Nanami cảm thấy hụt hẫng đôi chút. Hai bên không quá chênh lệch về sức mạnh tổng thể, nhưng phương thức chiến đấu lại hoàn toàn khác nhau.

Nếu phải ví von, Nanami giống như một pháp sư tinh tế và phức tạp, còn bé gái đối diện là một chiến sĩ thuần túy, mạnh mẽ và trực diện.

Ánh mắt Nanami di chuyển sang bé gái. Nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc, nhưng ánh lửa đã tắt dần trên cơ thể và lồng ngực phập phồng không đều, như thể đang kiềm nén điều gì.

Nanami nhíu mày, nhận ra đối phương không phải mệt mỏi, mà là đang cố che giấu một giới hạn nào đó. Nàng không hoàn toàn kiệt sức, nhưng rõ ràng có sự bất ổn trong cơ thể.

Qua trận đấu, Nanami nhanh chóng phân tích được một phần năng lực của bé gái: điều khiển trọng lực, phun lửa lam cực nóng, kháng độc và phun độc, sức mạnh thân thể phi thường với làn da gần như không thể phá vỡ, khả năng bay lượn và hóa thân thành long nhân. Mỗi kỹ năng đều vô cùng mạnh mẽ và đa dụng. Tuy nhiên, Nanami vẫn có cảm giác rằng nàng còn che giấu những năng lực khác mà chưa bộc lộ.

Cô khẽ cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

"Đừng cố ép mình quá, ta không muốn thấy ngươi tan vỡ."

Bé gái chỉ im lặng, đôi mắt lạnh lẽo không dao động, nhưng Nanami biết, trận chiến này đã dừng lại ở đúng thời điểm cần thiết. Cô thu hồi dây leo và cánh hoa, không khí xung quanh dần trở lại bình thường, như thể chưa từng có trận chiến nào xảy ra.

Sau một hồi căng thẳng, cả bốn người ngồi vào những chiếc bàn ghế mà Nanami vừa tạo ra từ cây cối xung quanh. Một vườn cây tươi tốt hiện ra, đủ các loại cây ăn quả trĩu cành, trái chín tự động rơi xuống bàn, tạo nên một khung cảnh thanh bình lạ thường.

Bé gái lạnh lùng ngồi xuống, không chút khách sáo với những quả chín trên bàn. Tuy gương mặt vẫn giữ vẻ vô cảm, nhưng khi ăn, khóe miệng nàng hơi nhếch lên một chút, như thể đang thực sự hài lòng.

Bé trai lại khác, cậu cẩn thận nhón từng quả một, nhai kỹ và nhâm nhi như đang cố phân tích hương vị từng loại. Ánh mắt tập trung, như thể trong đầu cậu là một cuốn sổ ghi chép vô hình về từng loại quả.

Nam lập trình viên thì có vẻ mất tập trung. Anh nhặt vài quả nho, nhấm nháp qua loa trong khi đôi mắt đăm chiêu, lo lắng rõ rệt về cái gọi là "Trò Chơi Vô Tận" mà Nanami vừa bịa ra. Ngón tay anh vô thức vân vê mép bàn, biểu lộ sự bồn chồn.

Nanami vốn định giới thiệu cùng giải thích mọi chuyện thì Hajime cùng Freeman cùng lúc tiến vào, cả hai ngạc nhiên khi thấy bốn người, rất nhanh bốn người bàn biến thành sáu người.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.