Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 84



Chương 84:

Akito bước vào không gian trong giấc mơ, ánh mắt đảo quanh, quan sát khắp bốn phía. Không gian vẫn tràn ngập sương trắng mờ nhạt, vốn mọi khi cậu thường là người đến trễ nhất.

Nhưng hôm nay, xung quanh lại chỉ có một mình cậu.

Akito khẽ nhíu mày, rồi tự lẩm bẩm:

"Hôm nay xem ra không có ai... mọi người đều bận gì mà không ngủ nhỉ?"

Cậu thầm than tiếc nuối. Vốn dĩ muốn chia sẻ với mọi người một tin tức quan trọng, nhưng bây giờ lại chỉ có mình cậu ở đây.

Thiên phú của cậu cuối cùng cũng thức tỉnh.

Năng lực này không phải vừa mới xuất hiện, mà nó đã tồn tại từ khi cậu sinh ra. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, nó tự động phong bế, không thể kích hoạt được.

Giờ đây, khi năng lực thức tỉnh, Akito mới hiểu ra nguyên nhân.

Cơ thể cậu trước đây không có khả năng chịu tải sức mạnh này.

Này năng lực không đơn thuần là ngũ giác cường hóa, mà là một dạng tiến hóa thực sự vượt xa giới hạn con người.

Lấy ví dụ như khứu giác, khả năng ngửi của cậu vượt xa mọi loài động vật có khứu giác mạnh nhất trên thế giới.

Cậu có thể ngửi thấy mùi trong phạm vi năm mươi cây số, phân biệt hơn ba triệu loại mùi với độ chính xác đáng sợ.

Thậm chí, ngay cả những mùi đã tồn tại từ năm đến sáu tháng trước, chỉ cần vẫn còn một dấu vết nhỏ trong không gian, cậu vẫn có thể nhận ra.

Thị giác của Akito cũng tăng mạnh một cách đáng sợ.

Nếu người bình thường chỉ có thể nhận diện ba loại màu sắc cơ bản, thì Akito có thể phân biệt mười màu chính cùng vô số sắc thái mà mắt người không thể nhìn thấy.

Không chỉ vậy, Akito có thể thấy cả tia cực tím (UV) hồng ngoại (IR) và ánh sáng phân cực - những thứ vốn chỉ có loài chim, một số loài cá hoặc máy móc đặc biệt mới có thể nhận diện được.

Trong bóng tối, cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng như ban ngày.

Không có gì có thể trốn thoát khỏi ánh mắt của cậu, từ hơi nóng tỏa ra từ cơ thể sinh vật, vệt sáng mờ nhạt phản chiếu từ lớp vảy của một con côn trùng nhỏ bé, hay thậm chí sự thay đổi nhiệt độ của mặt đất khi một vật thể vừa lướt qua đó.

Từ khoảng cách ba mươi cây số, cậu có thể quan sát một đàn kiến đang di chuyển, nhìn rõ từng con, thậm chí thấy được sự thay đổi trong cơ thể chúng khi mang thức ăn về tổ.

Nhưng điều thực sự khiến Akito kinh ngạc, đó là một cảm giác mơ hồ nhưng vô cùng rõ ràng.

Nếu cậu tập trung vào một điểm, hình ảnh trước mắt bắt đầu biến đổi.

Như thể thời gian đang bị bóp méo, cậu có thể nhìn thấy những sự kiện xảy ra chỉ trong vài phút tới.

Là ảo giác? Hay đây thực sự là một tầng sâu hơn của năng lực mà cậu chưa hoàn toàn khai phá?

Akito nhận ra vị giác của mình cũng trở nên đáng sợ không kém.

Không cần đưa thức ăn vào miệng.

Không cần chạm lưỡi vào bất cứ thứ gì.

Chỉ cần đứng trong phạm vi vài trăm mét, Akito đã có thể cảm nhận được mùi vị trong không khí.

Tất cả các thành phần, tất cả các gia vị, dù món ăn đã được nấu trong suốt nhiều ngày, tất cả vẫn có thể tách biệt và hiện lên rõ ràng trong đầu cậu.

Nhưng chuyện đáng sợ nhất không phải là khả năng phân tích hương vị, mà là khả năng cảm nhận quá khứ thông qua vị giác.

Ví dụ như một miếng cá, chỉ cần nếm thử, cậu có thể biết được:

Đầu bếp đã dùng bao nhiêu nhát dao để cắt nó. Gia vị đã được thêm vào theo từng bước như thế nào. Con cá b·ị b·ắt từ bao lâu trước, trước khi bị mang đi đông lạnh, nó đã ở đâu. Trước khi c·hết, nó đã bơi theo hướng nào trong đại dương.

Càng đi ngược về quá khứ, cảm giác càng trở nên mơ hồ, nhưng không thể phủ nhận rằng Akito thực sự có thể "nếm" được lịch sử của vật thể mà cậu tiếp xúc.

Thính giác của Akito cũng biến thái không kém gì các giác quan khác.

Cậu có thể nghe thấy âm thanh cách xa hàng trăm cây số, phân biệt từng chi tiết nhỏ nhất giữa vô vàn tạp âm.

Ngay cả những âm thanh có tần số cực thấp, thứ mà tai người bình thường không thể nhận biết được, cũng không thể thoát khỏi sự cảm nhận của cậu, có thể nhận ra từng dao động nhỏ trong không khí, lắng nghe tiếng cánh ruồi đập chậm rãi giữa không trung, tiếng côn trùng rúc rích bò dưới lớp đất dày, thậm chí tiếng nước chảy len lỏi trong lòng đất cũng trở nên rõ ràng.

Cậu có thể dùng sóng âm dao động để định vị vật thể, giống như cách cá heo hay dơi sử dụng sóng siêu âm để "nhìn" thế giới trong bóng tối.

Nhưng điều đáng sợ nhất không chỉ dừng ở đó, Akito thậm chí có thể nghe thấy "tiếng lòng" của người khác.

Không phải là đọc suy nghĩ, mà giống như cảm nhận được sự dao động trong cảm xúc, những tiếng vọng tinh thần mà mỗi người vô thức phát ra.

Cậu có thể nghe thấy sự sợ hãi, nghe thấy sự dối trá, nghe thấy những tiếng gào thét vô thanh trong tâm hồn kẻ khác.

Chỉ cần tập trung, cậu có thể cảm nhận những gì người khác không nói ra nhưng đang vang vọng trong sâu thẳm ý thức của họ.

Còn xúc giác của cậu? Nó cũng quái lạ theo một cách khác.

Không chỉ đơn thuần là cảm nhận, mà là thích nghi và thay đổi.

Làn da của cậu có độ phòng ngự cực cao, đủ để miễn dịch chất ăn mòn, nhiệt độ nóng lạnh cực hạn, và những tác động vật lý mà một người bình thường không thể chịu nổi.



Cậu có thể cảm nhận nhiệt độ, dù chỉ thay đổi 0,001 độ, có thể cảm nhận áp suất không khí dao động, đủ để vẽ ra một bản đồ 3D hoàn chỉnh của môi trường xung quanh mà không cần mở mắt.

Nhưng điều đáng kinh ngạc nhất là Akito có thể thay đổi kết cấu da của mình để thích nghi với môi trường.

Trong nhiệt độ cực lạnh, da cậu tự động thay đổi cấu trúc, tăng khả năng giữ nhiệt, giảm thất thoát năng lượng.

Khi ở trong môi trường nước, làn da cậu tăng cường độ kỵ nước, giảm lực cản, giúp cậu bơi nhanh hơn.

Trong không khí khô nóng, da cậu tự động điều chỉnh độ ẩm, chống lại sự mất nước của cơ thể.

Nói cách khác, xúc giác của cậu không chỉ là cảm nhận, mà còn là tiến hóa.

Akito tò mò tự hỏi, đây là thiên phú nguyên bản của cậu hay kết quả tiến hóa khi kế thừa sức mạnh từ các phần linh hồn khác?

Nếu là bẩm sinh, chẳng phải cậu vốn đã không giống con người bình thường? Nếu là do dung hợp, thì cậu đã thay đổi đến mức nào?

Dù sao đi nữa, cậu cũng không định dùng những giác quan này. Mặc dù ngũ giác của cậu mạnh mẽ vượt xa nhân loại, cơ thể thường tự động điều chỉnh để giảm hiệu quả xuống chỉ còn 1% trong cuộc sống hằng ngày.

Nếu không, thế giới trước mắt cậu sẽ trở thành một cơn ác mộng không hồi kết, mọi mùi hương, mọi dao động, mọi âm thanh nhỏ bé nhất đều dội thẳng vào nhận thức.

Akito cũng không cần sức mạnh này để chiến đấu. Nếu có một lý do để cậu sử dụng nó, thì đó chỉ là để nấu ăn.

Một nụ cười thoáng hiện trên môi cậu, với năng lực có thể "nếm" cả thời gian, cảm nhận mọi hương vị trong vạn vật, chẳng phải cậu có thể trở thành đầu bếp vĩ đại nhất sao?

Akito chờ thêm một lúc, ánh mắt vẫn dõi quanh, nhưng không ai xuất hiện. Cậu thở dài, xác nhận không có ai đến, rồi quyết định rời đi.

Đây là đặc quyền riêng của Akito, cậu có thể tự do ra vào, trong khi các phần linh hồn khác phải chờ đến khi thân thể thức dậy mới có thể rời khỏi giấc mơ.

Nhưng ngay khi bước đi, một cảm giác kỳ lạ bất ngờ ập đến.

Một cơn buồn ngủ nhưng không phải cơn buồn ngủ thông thường. Nó sâu thẳm, nặng nề, tựa như một lực vô hình đang kéo cậu vào giấc ngủ, không cho phép bất kỳ phản kháng nào.

"Hả...? Sao mình lại buồn ngủ như vậy...?"

Ý thức của Akito chưa kịp phản ứng, cậu đã lập tức mê đi.

Khi mở mắt, cậu không còn là chính mình nữa.

Xung quanh bao phủ bởi những làn sương mờ ảo, từng đợt xoáy nhẹ rồi tan vào hư không. Nhưng từng lớp sương nhanh chóng bị xua tan, không phải bởi gió, mà bởi một thứ ánh sáng kỳ lạ phát ra từ chính cơ thể cậu.

Chưa kịp phản ứng, cậu đã lập tức mê đi.

Akito một lần nữa thức dậy, nhưng tỉnh dậy đã không phải là cậu.

Xung quanh bao phủ bởi những làn sương mờ ảo, từng đợt xoáy nhẹ rồi tan vào hư không. Nhưng từng lớp sương nhanh chóng bị xua tan, không phải bởi gió, mà bởi một thứ ánh sáng kỳ lạ phát ra từ chính cơ thể cậu.

Không gian giấc mơ vẫn bị bao phủ bởi sương mù, nhưng những tầng sương mỏng dần bị một thứ ánh sáng bí ẩn xua tan. Không phải bởi gió, mà bởi một thứ ánh sáng kỳ lạ phát ra từ chính cơ thể Akito.

Không phải ánh sáng thông thường. Không màu sắc. Không hình dạng.

Nhưng so với tất cả màu sắc trên thế gian cộng lại, nó còn rực rỡ hơn.

Ánh sáng ấy không thể miêu tả, không thể định nghĩa, không thuộc về thế giới vật chất. Nó vừa là hư vô, vừa là tất cả.

Xung quanh Akito, từng trận âm nhạc bắt đầu vang lên. Không có nhạc cụ, không có ca sĩ nhưng từng giai điệu vẫn cộng hưởng trong không gian, như thể cả vũ trụ đang cất tiếng hát.

Không phải âm thanh mà tai có thể nghe thấy, nhưng tâm hồn vẫn cảm nhận được.

Akito bước lên một bước.

Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể cậu thay đổi. Thân thể không phải chỉ là cao thêm, mà là sự tồn tại của Akito đang mở rộng.

Tuy vậy, dù cho thân hình có lớn đến mức vượt qua cả vũ trụ, không gian trong mơ vẫn có thể chứa đựng Akito. Tựa như dù hắn có vô tận lớn, nơi này cũng vô tận chứa đựng được hắn.

"Thế mà lại là thật… Đời thứ nhất di sản…" Một giọng nói cất lên, vang vọng từ nơi sâu thẳm nhất của thời gian, mang theo vô tận t·ang t·hương.

Âm thanh ấy không thuộc về bất kỳ thế giới nào, không nằm trong phạm vi của khái niệm hay quy tắc có thể chứa đựng.

Nó tồn tại vượt ra ngoài sự hiểu biết của vạn vật, như thể đã chứng kiến vô số thế giới sinh ra và hủy diệt, như thể mỗi chữ mỗi lời đều khắc sâu vào cội nguồn của thực tại.

Akito… Không! Giờ phút này, không còn là Akito nữa.

Trong cơ thể cậu, một Vĩ Đại Tồn Tại đã thức tỉnh.

HẮN chậm rãi đánh giá xung quanh, đôi mắt phản chiếu một thứ gì đó vượt ngoài giới hạn của hiểu biết, như thể thế giới này chỉ là một góc nhỏ trong tầm nhìn vô tận của HẮN.

"Đời thứ nhất…"

HẮN lắc đầu, như nhớ về một thời đại đã c·hôn v·ùi trong hư không xa xăm. Nơi đây từng rất đông vui, từng sôi động, từng chứa đựng những tồn tại sánh ngang với HẮN. Nhưng giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng, những bóng hình mơ hồ thoáng hiện trước mắt HẮN, những giọng nói vang vọng từ quá khứ.

"Sống sót so với c·hết còn khó khăn hơn."

"Ta cần một người chuẩn bị tiệc mừng chiến thắng."



"Theo ta tính toán, thêm một người, bớt một người… không có khác biệt."

"Ha ha, mau trốn đi, rồi bọn ta sẽ tìm ngươi."

"Nếu chúng ta thua, chuyện tiếp theo liền nhờ ngươi."

Những câu nói đứt quãng, như những mảnh vỡ của một ký ức đã mất, những lời nói cuối cùng trước khi tất cả sụp đổ.

Một sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm lấy thực tại.

HẮN không nhớ được cũng không thể quay lại. Những kẻ đó đã từng đứng cùng HẮN, nhưng giờ đây, tất cả đều không còn nữa.

Và giờ đây, HẮN lại thức tỉnh. Nhưng lần này… để làm gì?

Vĩ Đại Tồn Tại lặng lẽ dò xét ký ức của Akito, quét qua từng mảnh vụn của nhận thức, từng dòng suy nghĩ chồng chéo lên nhau, từng phần linh hồn giao thoa trong cơ thể cậu. HẮN tìm kiếm, lục lọi trong những tầng sâu nhất của tiềm thức, rồi đột nhiên dừng lại.

Một cái tên hiện lên, một ký ức xa xăm dội về như một cơn sóng ngầm kéo theo những tàn dư đã bị lãng quên qua vô tận thời đại.

"Hajime? Ngươi… là Trưởng Tử sao?"

Giọng nói của HẮN mang theo sự hoài nghi, như thể HẮN không tin vào điều mình vừa phát hiện.

Nhưng rồi, sự nghi ngờ biến thành chấn động, biến thành phẫn nộ, như một ngọn l·ửa b·ùng l·ên từ sâu trong tâm trí.

"Nếu ngươi là Trưởng Tử… vì cái gì ngươi chưa tỉnh lại!!!"

Âm thanh bỗng nhiên trở nên đầy táo bạo, như một sự bất mãn, như một nỗi thất vọng bị dồn nén qua vô tận thời đại.

"Trưởng Tử Toàn Tri! Trưởng Nữ Toàn Năng!!"

Những lời nói vang vọng, không phải như một lời gọi, mà như một hồi chuông ngân lên từ quá khứ, như những cái bóng xa xưa đang gõ cửa thời gian để tìm đường quay trở lại.

HẮN nhắm mắt, lẩm bẩm hai chữ "Trưởng Tử" như thể đó là một ký ức đã bị c·hôn v·ùi quá lâu, quá sâu, đến mức ngay cả HẮN cũng không thể chạm vào được nữa.

Sau một lúc, HẮN dần lấy lại sự bình tĩnh.

HẮN vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy một thứ gì đó từ hư không, kéo ra từ bóng tối của thời gian -một tấm gương vỡ.

Tấm gương vỡ nhẹ nhàng rung động, từng mảnh gương phản chiếu những hình ảnh không rõ ràng, như thể nó có ý thức, như thể nó đang chào hỏi HẮN.

Nhưng HẮN không thể hiểu được.

"Đời thứ hai di vật… Vì cái gì đời thứ hai di vật lại ở đây?!!"

HẮN nhìn chằm chằm vào tấm gương vỡ, như thể đang cố gắng tìm ra câu trả lời.

Nhưng HẮN không thể.

Đời thứ hai đã bị tiêu diệt quá nhanh, căn bản không có ai còn sống sót để tạo ra di vật. Tất cả những gì thuộc về đời thứ hai đều đã bị Cuối Cùng BOSS hủy diệt, bị biến thành thuộc hạ của kẻ đó.

Vậy thì…

Vì sao thứ không nên tồn tại… lại xuất hiện ở đây?

Vĩ Đại Tồn Tại trầm mặc, trong lòng dâng lên một cảm giác sầu lo hiếm hoi. Mọi chuyện đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát, mặc dù HẮN biết rõ bản thân đã mất đi quyền quyết định tất cả từ lâu.

Nhưng lần này, cảm giác bất an càng trở nên mãnh liệt.

Đột ngột, một mảnh gương vỡ bừng sáng. Ánh sáng không quá rực rỡ, nhưng lại mang theo dao động kỳ lạ, như thể đang giãy giụa trước khi tan biến.

Mảnh gương bắt đầu run lên, từng đường nứt lan rộng, bề mặt dần trở nên phẳng lặng, nhưng đó không phải dấu hiệu của ổn định, mà là dấu hiệu của diệt vong.

HẮN nhìn chằm chằm vào nó.

Đó là mảnh gương thuộc về Freeman.

"Freeman? Hắn làm sao có thể thức tỉnh sớm như vậy… hơn nữa còn bị Cuối Cùng BOSS phát hiện?"

Không thể nào.

Theo lẽ thường, Freeman không thể bị phát hiện vào lúc này, vậy mà giờ đây, hắn đang đứng trên bờ vực bị xóa sổ.

Nhưng điều khiến HẮN thực sự kinh ngạc, lại chính là bản chất của Freeman.

"Hắn căn nguyên không phải là Hòa Hợp sao? Khoan đã… Đây là… Tự Do và Hòa Hợp?"

"Song căn nguyên? Đây… là khả năng mà các ngươi đã nói tới sao?"

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt HẮN chứa đựng niềm vui hiếm hoi.

Vừa rồi, HẮN thậm chí đã sinh ra ý nghĩ vứt bỏ Freeman, bởi vì dù là HẮN hay đời thứ ba, tất cả đã không còn lại bất kỳ khả năng lại thua nào.

Nhưng bây giờ, trước mắt HẮN xuất hiện một tia hy vọng.

Một tia đủ để khiến HẮN sẵn sàng hy sinh chính mình.

Hay đúng hơn…



HẮN vốn đã nên c·hết từ rất lâu rồi.

Vĩ Đại Tồn Tại đặt chân vào mảnh vỡ của Freeman, bước vào thế giới One Piece. Khung cảnh trước mắt hiện lên, HẮN lập tức nhìn thấy Freeman và God of Stories đang đứng đối diện nhau. Cả hai đều bất động, như thể bị một thế lực nào đó định thân, đôi mắt mang theo sự kinh ngạc, tựa như họ cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng HẮN không vội tiến lại.

Thay vào đó, HẮN tập trung suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm trong ký ức bất kỳ thông tin nào về Cuối Cùng BOSS.

Và rồi… không có gì.

HẮN không biết gì về đối phương.

Không có tên, không có hình dạng, không có thông tin về sức mạnh, thậm chí không biết vì sao kẻ đó lại tiêu diệt bọn HẮN. Cuối Cùng BOSS chỉ là danh xưng mà HẮN dùng để gọi đối phương, nhưng bản chất thực sự của kẻ đó vẫn hoàn toàn là một khoảng trống.

Chỉ có một sự thật rõ ràng, cả hai đời trước đều đã bị kẻ đó hủy diệt.

Đời thứ nhất… bọn HẮN thua. Bọn HẮN mất đi Vô Thượng Chí Cao Tính, mất luôn khả năng đối diện trực tiếp với Cuối Cùng BOSS.

Đời thứ hai… bọn HẮN lại thua.

Lần này, bọn HẮN mất đi Vô Hạn Trí Tuệ Tính, đồng thời cả khả năng quan sát Cuối Cùng BOSS cũng bị tước đoạt.

Tất cả những gì liên quan đến đối phương đều bị xóa bỏ, khiến mọi thứ trở nên xa vời, mơ hồ, không thể nắm bắt.

Và bây giờ… là đời thứ ba. HẮN khẽ cười khổ.

So với đời thứ hai, đời thứ ba quá yếu, thực lực chênh lệch đến hàng vạn lần.

Dù rằng tiềm lực trong tương lai có thể rất cao, nhưng nếu bọn hắn không thể sống sót đến lúc đó, thì tất cả chỉ là vô nghĩa.

HẮN lắc đầu, thầm mong bản thân sẽ không phải đối mặt với kịch bản tồi tệ nhất.

Vĩ Đại Tồn Tại tiến về phía Freeman và God of Stories, ánh mắt không mang theo cảm xúc, nhưng sâu bên trong vẫn tồn tại một tia phức tạp khó gọi tên. Không do dự, HẮN bắt lấy Freeman, trực tiếp phong ấn cậu, sau đó ném thẳng về thế giới nguyên bản. Freeman không có cơ hội phản kháng, ngay khoảnh khắc bị HẮN chạm vào, ý thức của cậu đã bị đóng băng cùng sửa đổi, hoàn toàn mất đi khả năng nhận thức mọi thứ xung quanh.

Sau đó, HẮN quay sang God of Stories, lặng lẽ nhìn đối phương. Vị Thần trước mặt HẮN vốn dĩ là thân thể của đời thứ hai, nhưng giờ đây lại trở thành kẻ đối địch.

Trong ánh mắt HẮN thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, như hoài niệm, như tiếc nuối, nhưng rồi chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

"Mượn ngươi trí tuệ một lát."

Không đợi đối phương phản ứng, HẮN lập tức dung hợp God of Stories vào cơ thể mình.

Khoảnh khắc ấy, ngàn vạn quy tắc bắt đầu vận chuyển, toàn bộ vũ trụ One Piece rung chuyển, như thể một sự biến đổi mang tính tuyệt đối đang diễn ra.

Không gian không còn cố định, vũ trụ bắt đầu tự động mở rộng, từng lớp từng lớp thế giới song song không ngừng sinh sôi, hợp lại thành đa nguyên vũ trụ.

Nhưng quá trình ấy chưa dừng lại... Đa nguyên vũ trụ lại tiếp tục phân tách, từng thực tại, từng chiều không gian song song đều tiến về những hướng phát triển khác nhau.

Có thế giới hóa thành tận thế, nơi sự sống dần lụi tàn, ngay cả khái niệm cũng bị xóa bỏ, tất cả trở về hư vô.

Có thế giới chìm trong c·hiến t·ranh, nơi cường giả vô số, máu nhuộm đỏ cả bầu trời, kẻ mạnh thống trị kẻ yếu, nơi sức mạnh chính là quy tắc duy nhất.

Có thế giới tràn đầy sinh lực, nơi vạn vật không ngừng tiến hóa, sinh mệnh tồn tại dựa trên quy tắc cá lớn nuốt cá bé, chỉ những kẻ mạnh nhất mới có thể sinh tồn.

...

Vĩ Đại Tồn Tại tiếp tục.

HẮN phất tay một cái, trong một ý niệm, vô số "xuyên việt giả" ra đời.

Những kẻ này đều được HẮN chế tạo, mang theo đủ loại Hack, đủ loại quyền năng phá vỡ trật tự, nhưng mục tiêu của chúng không phải thay đổi lịch sử, cũng không phải chinh phục thế giới hay gì hết.

Chúng chỉ có một nhiệm vụ duy nhất - làm bình phong che giấu sự tồn tại của Freeman.

Đời thứ hai chính là vì không cẩn thận trong khoảnh khắc ngắn ngủi, che giấu không đủ hoàn hảo, mới nhanh chóng bị Cuối Cùng BOSS tìm ra và tiêu diệt.

Lần này, HẮN sẽ không để điều đó xảy ra thêm một lần nào nữa.

Sau tất cả, HẮN nhìn về cõi hư vô, tìm kiếm một dấu vết, một manh mối, hoặc bất kỳ thứ gì có thể định hình mục tiêu tiếp theo. Nhưng ngoài sự trống rỗng tuyệt đối, HẮN không tìm thấy gì cả. Không có dấu hiệu của Cuối Cùng BOSS, không có bất kỳ tàn tích nào của những đời trước, không một chút gì sót lại để HẮN có thể lần theo.

Nhưng HẮN không thất vọng.

Dù không biết thủ đoạn của mình có thể lừa gạt Cuối Cùng BOSS bao lâu, nhưng ít nhất HẮN đã làm được điều gì đó. So với việc khoanh tay đứng nhìn tất cả sụp đổ, thì hành động này vẫn tốt hơn.

Ánh mắt HẮN chuyển sang đời thứ nhất di sản - không gian trong mơ.

Một tia do dự thoáng hiện lên. HẮN hiểu đánh thức nơi đó lúc này đồng nghĩa với việc buộc mọi thứ phải tiến triển nhanh hơn, nhưng HẮN không còn thời gian để chờ đợi nhóm Hajime từ từ mạnh lên.

Sau một thoáng suy nghĩ, HẮN hạ quyết tâm. HẮN dùng một nửa sức mạnh của mình để tỉnh lại nơi đó.

Cuối cùng, HẮN hướng ánh mắt về tấm gương vỡ, nơi vẫn còn lưu giữ một phần tàn dư của Akito.

HẮN trầm mặc trong giây lát, rồi nhẹ giọng nói:

"Giúp ta chăm sóc Akito. Mặc dù hắn chỉ là một nhân cách mà ta vô tình tạo ra…"

Nói xong, HẮN rời đi, để lại phía sau một khoảng trống vô tận.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.