Nhưng làm cho thiếu niên nhỏ tuổi thở phào nhẹ nhõm là hai thằng kia mặc dù nghe thấy anh họ của nó nói câu vừa rồi, nhưng chỉ nhìn qua, sau đó liền thu hồi ánh mắt, tựa như cái gì cũng không nghe thấy.
Thanh niên lớn tuổi nhẹ nhàng khinh miệt liếc mắt qua hai đứa kia, sau đó xách theo túi lớn túi nhỏ rời đi.
“Bỏ đi, thằng kia đi chung với thằng Jack. Sau này gặp nó hỏi là biết. Tớ nhìn bộ dáng thằng Jack cũng không vui vẻ gì lắm. Kệ nó.”
“Ừ, tớ biết rồi. Bọn công tử này chẳng lẽ đều ăn nói khó nghe vậy sao?” Tiago thắc mắc.
“Hắc hắc, cũng không phải ai cũng vậy đâu, thôi kệ đi.” Phong muốn nói với Tiago rằng ở trên đời này, không có chuyện bình đẳng đâu, nếu không có năng lực, không có cố gắng, không có gì cả, thì hiển nhiên sẽ bị người khác không xem ra gì.
Đây vốn đã là quy luật khắc nghiệt của cuộc sống này, không chỉ riêng trên sân bóng.
Phong ở chợ đêm gặp qua không ít hạng người, còn lạ gì quy tắc của thế giới này.
Mạnh được yếu thua, mong chờ thương hại và giúp đỡ ban ân từ kẻ khác chi bằng tự mình cố gắng giành lấy.
Cũng giả tỷ như vừa rồi, nếu Phong là ngôi sao của một câu lạc bộ nào đó, có tiếng nói, có quyền lực, người kia làm sao dám nói với cậu như vậy.
Mà không cần Phong ra mặt, ngay cả Mary và người nam nhân viên gần đó cũng sẽ không giả vờ mắt điếc tai ngơ, một câu cũng không dám hó hé.
Phong và Tiago chọn một hồi, cuối cùng Tiago chọn lấy một đôi Adidas Copa Mundial màu đen sọc trắng phiên bản cải tiến mới nhất.
Còn Phong thì chọn đôi Predator Accelerator màu đỏ đen trắng. Mẫu giày này khác với thiết kế của đôi Copa Mundial, Predator Accelerator kết hợp giữa sự thoải mái, kiểm soát bóng tối ưu và hỗ trợ sút mạnh.
Đặc biệt, thiết kế đinh hình tam giác dưới đế giày giúp giảm áp lực lên bàn chân của cậu khi chạy, hạn chế xảy ra c·hấn t·hương do v·a c·hạm trong quá trình tăng tốc và hỗ trợ di chuyển linh hoạt hơn trên sân.
Tiago lại chốt thêm một đôi găng tay màu trắng nữa.
Sau khi chốt xong, dưới sự cò kè mặc cả của Phong, hai đứa lại được tặng khuyến mãi thêm hai đôi tất và hai cuộn băng keo.
Tiago lúc này mới hiểu vì sao lúc nãy thằng Phong ngăn không cho nó chốt hàng đôi găng tay sớm, lý do là vì muốn cò kè hàng khuyến mãi với Mary.
Khi đưa ra ba phiếu mua hàng, nét mặt Mary có chút ngạc nhiên xen lẫn dở khóc dở cười.
Không ngờ hai cậu thiếu niên trẻ tuổi này lại là cầu thủ của câu lạc bộ bóng đá Boulogne.
Là nhân viên sinh sống và làm việc tại thành phố này, Mary sao có thể không biết đến câu lạc bộ chủ nhà của thành phố mình.
Đặc biệt, cô lại còn là fan hâm mộ của câu lạc bộ Boulogne.
“Chị là fan hâm mộ của câu lạc bộ Boulogne. Hai em thi đấu ở vị trí nào, vì sao có mấy lần chị đến xem đội bóng thi đấu không thấy hai em?” Mary vừa tiến hành ghi hóa đơn cho hai người, vừa cười hỏi.
“Tụi em ở đội Học Viện U17 Boulogne.” Phong đáp.
“À, hèn chi.” Mara vỗ trán, tự nhủ mình thật ngốc, nhìn hai người này còn nhỏ tuổi như vậy sao có thể thi đấu cho đội chính.
“Hai em tên gì?” Mary hỏi.
“Em tên Phong.”
“Em là Tiago.”
“Ok, đây là hàng của hai em. Cảm ơn các em ủng hộ Adidas, chúc các em thi đấu tốt. Mong rằng sau này hai vị quý khách tiếp tục ủng hộ.” Mary cười tiễn Phong và Tiago rời đi.
Mãi cho đến khi hai người trên chiếc xe đạp chạy khuất sau ngã tư đường, Mary mới đi vào bên trong.
Lúc này, người nhân viên nam mới đi đến, nói:
“Năm nào công ty chúng ta cũng làm sự kiện tặng quà này, hầu hết đều là về tay của mấy đứa ở đội Học Viện Boulogne. Những cầu thủ đá chính đều có tài trợ riêng, sao có thể tự mình chạy đến chỗ chúng ta dùng phiếu khuyến mãi.”
“Ừm. Nhưng biết đâu được, trong đó có một ngôi sao nào đó lóe sáng thì sao. Nếu như vậy cửa hàng chúng ta cũng được thơm lây, không phải sao?” Mary cười cười.
“Ha ha, mơ đi, từ hồi anh làm ở đây đến nay, chưa thấy cầu thủ trẻ học viên đổi phiếu khuyến mãi xong mà có quay lại mua hàng cả. Còn thành ngôi sao hả… ha ha…” thanh niên cười cười, không cho là thật, xoay người đi làm việc tiếp.
…
Những ngày nghỉ nhanh chóng qua đi.
Ba ngày nghỉ ngơi, làm cho một số đứa trong đội dường như trở nên có chút lười biếng.
Sáng thứ hai, ngày 24 tháng 5 năm 1999.
Phong như thường lệ đến khu huấn luyện trước nhất.
Sau khi làm xong công việc, Phong bất ngờ nhìn thấy Jack đang cẩn thận đi tới, nét mặt có chút ngại ngùng.
“Anh họ tao Vincent. Ba tao là em ba nó.” Jack nói, nói xong nhìn chung quanh, thấy không có ai nó mới nói tiếp. “Ba nó không phải dạng vừa, mày không nên dây vào làm gì, bỏ qua đi.”
“Nó thi đấu ở đâu vậy? Tao thấy nó mua sắm gì lắm thế, bộ nhà nó mở sân bóng hả?”
“Không phải, nó là cầu thủ đội chính của Boulogne chúng ta đó.” Nhắc đến chuyện mua sắm của anh họ Vincent, thằng Jack lại đau lòng một trận.
“Ơ, tao thường xuyên theo dõi đội hình thi đấu của câu lạc bộ, sao không biết nó?” Phong ngạc nhiên, có chút nghi hoặc.
“Vừa chuyển đến đây từ đội trẻ của FC Briochin mà thôi, nó chạy cánh chung vị trí với mày đó Phong.” Jack đột nhiên nhớ ra, nói.
Phong nhíu mày: “Mày yên tâm, tao với anh mày đã xảy ra xích mích gì với nhau đâu. Tao ở U17, còn nó đá đội chính, chờ khi tao có suất lên đội chính có khi nó đã chuyển đi nơi khác rồi cũng nên, quan tâm làm gì cho mệt xác.”
Nói là nói vậy, nhưng Phong lại đem cái tên Vincent này ghi nhớ vào lòng. Hiện tại tất nhiên không thể để cho những chuyện không đâu này ảnh hưởng đến tâm trạng bản thân mình làm gì.
Nhưng nếu ngày sau có duyên gặp lại, Phong nhất định tiếp đón nồng hậu người này.
Thằng Jack nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ của Phong, âm thầm rùng mình. Dự cảm có chuyện chẳng lành, nhưng suy nghĩ mãi chẳng biết là chuyện gì.
Dù sao, đúng như lời thằng Phong nói, tụi nó và thằng Vincent cách xa nhau một vạn tám ngàn dặm, hiện tại mục tiêu của tụi nó là được đôn lên đội chính U17 Boulogne, quan tâm thằng Vincent làm gì.
Nghĩ đến đây, Jack thở ra một hơi. Dù sao hiện tại nó và Phong là đồng đội của nhau, nó cũng không muốn xảy ra chuyện khó xử gì.
Nếu muốn trở mặt, cũng chờ cho không còn thi đấu cùng nhau nữa lại nói.
Đây là thái độ của một cầu thủ chuyên nghiệp cần phải có.
Tinh thần đoàn kết trong đội phải luôn đặt lên hàng đầu.
Theo huấn luyện viên Lucas xuất hiện, cả đội lại tiếp tục bước vào quá trình tập luyện khô khan.
Mùa hè 1999, sân cỏ châu Âu rực lửa.
Ngày 26 tháng 5, đêm huyền diệu tại chung kết cúp C1 Eufa Champoin League, Manchester United hoàn tất cú ăn ba lịch sử bằng hai bàn thắng trong ba phút bù giờ, đưa cụm từ ‘Fergie Time’ trở thành một thuật ngữ được ghi tên vào sử sách bóng đá dùng để chỉ những phút bù giờ xoay chuyển tình thế trong gang tấc.
Tháng 8, Lazio giành siêu cúp châu Âu bằng chiến thắng thuyết phục trước Manchester United bằng bàn thắng duy nhất của Marcelo Salas.
Cũng trong thời gian này, đội tuyển bóng đá Việt Nam cay đắng thất bại trước người Thái tại chung kết Seagames 20 tại Brunei, sau trận thua 0-2.
Tháng 11, Rivaldo bước l·ên đ·ỉnh cao danh hiệu cá nhân khi nhận Quả Bóng Vàng Châu Âu. Sau khi tài năng và đẳng cấp của anh vượt qua cả những huyền thoại của bóng đá thế giới như David Beckham và Andriy Shevchenko.
Một năm rực lửa của bóng đá thế giới cũng đã khép lại.
Sáng sớm.
Bên bãi biển, Phong cầm một tờ báo trong tay, cẩn thận xem xét từng chữ một.
Ở trang cuối tờ bảo có một góc nhỏ có một bài viết chỉ dài vỏn vẹn vài trăm chữ với tiêu đề:
‘Quả bóng vàng Việt Nam năm 1999 thuộc về hậu vệ Trần Công Minh.”
Bên dưới là hình ảnh một cầu thủ dáng người cao gầy với nước da hơi ngăm cùng nụ cười sáng lạn, trong tay cầm chiếc cúp với quả bóng màu vàng.
Nhìn những danh thủ ở quê hương mang ánh mắt chứa đầy khát khao và nhiệt huyết, Phong hít sâu một hơi, đứng dậy.
Ngày hôm nay chính là ngày kết thúc khóa huấn luyện của cậu, sau một năm dài đằng đẵng.
Cũng là ngày mà đội Học Viện U17 Boulogne của cậu, những tân binh ở Học viện, sẽ có bài thi cuối khóa huấn luyện, chính là trận quyết chiến với đội hình chính thức của U17 Boulogne.
Đây, chính là nội dung bài kiểm tra cuối cùng, trước khi quyết định ai có thể tiếp tục ở lại, còn ai sẽ phải cuốn gói rời câu lạc bộ.
Mà Phong, trải qua một năm khắc khổ, tất nhiên sẽ dồn toàn bộ sức lực cho trận đấu này.