Đường Đến Vinh Quang

Chương 50: Trước giờ thi đấu



Chương 50: Trước giờ thi đấu

Những ngày tiếp theo, Phong cùng các đồng đội bắt đầu vùi đầu vào chương trình tập luyện mới dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên Marc.

Chương trình tập luyện trong những ngày này tương đối gắt gao chặt chẽ, khiến cho mỗi ngày khi Phong trở về đều cảm giác toàn thân cạn kiệt sức lực nhưng cũng đang không ngừng hấp thu kiến thức mới để tiến bộ.

Loại cảm giác đan xen vừa mệt mỏi vừa nhìn thấy bản thân mình trưởng thành từng chút một này khiến cho Phong cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Theo thời gian thi đấu với Dunkerque ngày càng gần, ngược lại chương trình tập của Phong và mọi người cũng dần dần bớt căng cứng hơn.

Lý do là để đảm bảo các cậu có thể khôi phục đầy đủ thể lực cho trận đấu sắp tới.

Đồng thời các bài tập cũng dần dần chuyển thành các trò chơi nhẹ nhàng mang tính chất gắn kết toàn đội, đồng thời cũng duy trì cảm giác bóng cho các cầu thủ.

Đặc biệt bầu không khí giữa các cầu thủ mùa cũ và các cầu thủ tân binh cũng không còn gượng gạo xa lạ như ban đầu.

Trên sân tập, ngoài tiếng chỉ đạo của các thành viên ban huấn luyện, còn có tiếng cười đùa kêu gọi di chuyển của các cầu thủ trong đội.

Bầu không khí trở nên sinh động hơn rất nhiều.

Bầu không khí thoải mái sinh động này vẫn duy trì như vậy, cho đến tận khi các cầu thủ của câu lạc bộ U17 Boulogne bước lên xe để di chuyển đến sân vận động Tribut của câu lạc bộ Dunkerque làm khách thì mới dần dần nghiêm nghị lại.

Dù sao, thông qua lời nói của huấn luyện viên Parker trong các buổi học tập chiến thuật cùng các thông tin ngoài lề, các cầu thủ của U17 Boulogne đều hiểu rõ đối thủ Dunkerque mà họ sắp đối mặt không phải là một đối thủ dễ xơi.

Năm ngoái chính ứng cử viên số 1 giải đấu là U17 La Havre cũng đã ôm hận với bọn hắn.

Trong khi các đồng đội mang theo ba lô, bước xuống trước sân vận động Tribut nhìn đông ngó tây thì Phong lại có cảm giác kỳ lạ.



Sân vận động Tribut có thể xa lạ với một vài người đồng đội của Phong, nhưng với cậu thì nơi này không lạ lắm.

Đó là bởi vì trước khi thi đậu ‘vé vớt’ ở Boulogne, bản thân Phong đã từng bị chính Dunkerque đánh trượt trong kỳ thi tuyển trạch trước đó.

Một phần khi đó Phong nhỏ tuổi, thấp bé nhẹ cân, một phần là do cậu thiếu may mắn khi mà trong lần tuyển trạch đó Dunkerque không thiếu các sự lựa chọn khác hoàn hảo hơn cậu rất nhiều.

Dĩ nhiên, hiện tại Phong đã là người của Boulogne, dù cho có ‘quay lại chốn xưa’ thì cũng chỉ mang theo chút hoài niệm mà thôi. Cậu cũng chưa thi đấu cho Dunkerque ngày nào, cho nên đối với nơi này ngoài một vài cảm giác khác lạ trong lòng thì chỉ có một việc làm cho cậu cảm thấy cuộc sống này tràn ngập những điều trùng hợp kỳ lạ.

“Ê, Tiago, Jack, tao có bí mật này, muốn nghe không?” Phong kéo Tiago và Jack ra một góc riêng thần bí hỏi.

“Không!” Thằng Jack ngoáy ngoáy mũi, bộ dáng bất cần nói.

Trải qua trận thi đấu trước, nhìn thấy đội hình đá chính có phong độ tốt, bản thân mình khó lòng có suất ra sân, thằng Jack liền chuyển mình sang thái độ bất cần đời như vậy.

Mà Tiago thì khá khẩm hơn, ngay từ lúc ở học viện Tiago cũng đã chịu khổ ngay từ đầu, cho nên nó cảm thấy việc ngồi dự bị không có gì đáng xấu hổ cả. Kinh nghiệm của nó cho nó niềm tin rằng chỉ cần kiên trì, ngày nào đó cơ hội sẽ xuất hiện trước mắt, không có gì phải vội.

“Chuyện gì thế?” Tiago dò hỏi.

“Trong đội U17 Dunkerque có người quen cũ.” Phong cười cười, nói.

“Ai?” Thằng Jack vừa hỏi vừa tùy ý móc cục kứt mũi ra vo thành viên, sau đó búng tay.

Viên kứt mũi của nó bay đi với vận tốc chóng mặt, văng trúng vai của quản lý Laurent đang ôm thùng nước phía trước rồi bám lên đó.

Mặt thằng Jack thoáng cái tái mét.



Vào đội đã một thời gian, tính cách ham xài đồ hiệu và bệnh ưa sạch sẽ thơm tho của lão quản lý Laurent này thì nổi tiếng trong đội rồi. Đặc biệt lão rất tin vào tâm linh, mà trong tâm linh của lão, vật dơ bẩn thường đại diện cho sự xui rủi.

Nếu để lão biết nó vừa búng kứt mũi văng lên bộ đồ hiệu mới chác của lão thì nó c·hết chắc.

Cũng may, quản lý Laurent không hề hay biết có vật thể lạ bám vào vai áo của mình, như cũ bận bịu di chuyển thùng nước vào bên trong, chuẩn bị công tác hậu cần cho các cầu thủ.

“Là ai vậy bạn Phong?” thằng Jack ho khan, che giấu vẻ hoảng sợ, giả vờ hỏi Phong về câu chuyện ban nãy với giọng thân thiết chưa bao giờ có.

“Chuyện đó nói sau đi. Trước mắt áo của thầy Laurent…” Phong há mồm, liền bị thằng Jack chạy tới đưa tay làm ra động tác bịt miệng, nói:

“Tao lạy mày Phong ơi, ổng g·iết tao đó. Nghe nói bộ đồ đó ổng đang trả góp bằng tiền bán nước chanh cho đội, mà còn trả chưa xong nữa…”

Thằng Jack càng nói, càng cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Mấu chốt là quản lý Laurent này tính tình kỳ quặc, trong đội có truyền thuyết mùa trước từng có cầu thủ trẻ làm bẩn đồ của lão, sau đó không biết vì lý do gì cứ đến trước trận đấu là b·ị đ·au bụng ẻ chảy, thể lực suy giảm. Rốt cuộc văng ra khỏi đội hình chính, cuối mùa bị trả về, hiện giờ không biết đang đá bóng hay là đổi nghề rồi.

“Khục, nghe nói bên ngoài sân của chúng ta mới mở một nhà lẩu hải sản…” Phong ho nhẹ, đồng thời trong lòng cảm thấy thằng Jack này phải chăng trên người có vận rủi bao phủ. Làm sao lúc nào cũng có chuyện không hay ho ập xuống đầu nó.

“Được được, cuối tuần này tao mời tụi mày đi ăn lẩu, ôkê chứ?” Jack thở ra, chỉ sợ ông thần này không mở miệng, có mở miệng liền dễ bàn.

“Ôkê.” Phong đồng ý, sau đó kéo theo cả Tiago cũng nhập bọn.

“Mà này, mày chưa nói người quen ở Dunkerque là ai.” Jack hỏi.

“Daren.” Phong nói ra một cái tên.



Jack nghe xong hơi cẩn thận nhớ lại, sau đó ngạc nhiên hỏi:

“Là Daren thi đấu lúc tham gia tuyển trạch?”

“Không phải cậu ấy thì là ai.” Phong gật đầu, đồng thời trong lòng âm thầm cảm thấy thế giới này quả nhiên là nhiều điều kỳ lạ.

Bản thân Phong bị Dunkerque ‘chê’ nhưng đến Boulogne lại có cơ hội. Còn người khác ở Boulogne bị loại, lại được Dunkerque trọng dụng.

Ngẫm kỹ lại, chuyện này cũng không phải không có lý do.

Trong đó lý do lớn nhất, hẳn là mỗi câu lạc bộ bóng đá đều có bản sắc riêng, thậm chí mỗi thời kỳ huấn luyện viên đều có phong cách huấn luyện và thi đấu khác nhau, tất nhiên yêu cầu đối với cầu thủ cũng sẽ khác nhau.

Ví dụ như đám người ở Valenciennes, mà đại diện là huấn luyện viên John Đồ tể. Nếu đưa cho ông ta mẫu cầu thủ như Phong, không có ngoại hình cao to, không biết tiểu xảo chơi xấu, càng không thể diễn xuất lăn lộn ăn vạ, thì trong mắt John chắc chắn Phong không đáng giá một xu. Có cho không cũng không cần.

Nhưng trong mắt lối chơi của huấn luyện viên Parker và ban huấn luyện hiện tại, Phong là có chỗ đứng nhất định.

Nhất là trước khi đến đây, huấn luyện viên Parker và trợ lý huấn luyện viên Marc từng gặp Phong nói chuyện riêng.

Nội dung cuộc nói chuyện này, Phong được dặn giữ kín, không thể tiết lộ cho bất cứ ai được biết. Chỉ có ba người bọn họ mới biết nội dung cuộc trao đổi đó.

Tuy nhiên, qua cuộc trao đổi bí mật này, Phong càng thêm chuyên chú rèn luyện bản thân. Nhất là khắc phục các điểm yếu của bản thân.

Dù không thể đạt đến mức độ hoàn mỹ, nhưng ít nhất cậu phải tự rèn luyện để đạt đến đẳng cấp của một cầu thủ toàn diện, khi đó mới có thể đảm bảo được vị trí đá chính xuyên suốt trong đội.

Cơ hội đến, cũng cần phải có đủ thực lực nắm giữ mới được. Nếu như không biết nắm chắc, cũng không biết khi nào mới có lại cơ hội lần nữa.

Rất nhiều cầu thủ đều là như vậy mà phí hoài tài năng và thanh xuân bản thân.

Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, Phong cũng đã cùng cả đội tiến vào phòng thay đồ bên trong sân vận động Tribut, chuẩn bị cho trận đấu diễn ra vào một tiếng sau.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.