Honkai Star Rail: Các Vì Sao Nơi Vũ Trụ

Chương 22: Clara, em loli đi chân trần.



Chương 22: Clara, em loli đi chân trần.

Mặc kệ cho Caelus đang mếu máo khi bị Lâm nói vậy, cậu xách theo balo quay người bước đi nhường bầu không khí này lại cho hai người Bronya và Seele.

Để hai cô nàng này nói chuyện đi, cậu phải đi gặp một em loli đi chân trần cái đã!

Mà nói trước luôn nhé, cậu chỉ thích mấy cô bé dễ thương thôi chứ không phải cậu là lolicon gì đó đâu nha.

Caelus vội đuổi theo Lâm, chạy đến bên cạnh hỏi: "Cậu đi đâu vậy Lâm?"

Lâm: "Đi tìm thuốc giảm đau, bộ cậu quên rồi à?"

Caelus: "À, vậy cho tôi đi theo với!"

Lâm: "Ừm"

Sát bên viện trẻ là một cánh cổng bằng lưới đang mở toang ra để lộ bậc thang dẫn đi xuống.

Cậu cùng với Caelus sát vai nhau mà từng bước đi xuống. Mới vừa chỉ bước được có 8 bước thì có một tiếng động nhỏ kèm theo là một tiếng nói của một cô bé đang thủ thỉ.

Đây rồi, chính là giọng nói của em loli chân trần!

Caelus: "Tiếng nói này...đi xuống thôi Lâm!"

Không chờ Lâm phản hồi, cậu đã bị Caelus kẹp tay kéo xuống.

Tới nơi thì thấy một con robot bốn chân và như đèn giao thông đang cùng một cô bé mái tóc trắng dài, bàn chân trần và thân hình nhỏ nhắn, khoác bên ngoài là một cái áo khoác lớn màu đỏ đang lục lọi tìm kiếm thứ gì đó trong những thùng gỗ vươn vãi khắp dưới đất.

Nghe được tiếng bước chân lạ, robot Cảnh Vệ quay lại nhìn rồi lên tiếng: "Cảnh báo, cảnh báo. Phát hiện mối đe doạ..."

Cô bé tóc trắng kia nghe thế thì hoảng hốt quay người lại.

Caelus: "Chờ đã, bọn tôi không có ác ý..."

Robot Cảnh Vệ: "Bảo vệ Clara, khởi động chế độ phòng thủ..."



Clara vội lên tiếng cản lại: "Perkins, đừng, dừng lại đi!"

"Tôi đã từng gặp qua người này rồi, hình như... không phải là người xấu"

Robot Cảnh Vệ: "Nhận lệnh hủy bỏ mục tiêu, tắt chế độ bảo vệ..."

Caelus thở phào một hơi: "(Hú hồn, cứ tưởng phải đánh nhau chứ...)"

Lâm liếc nhìn Caelus một cái rồi nhìn sang Clara, đúng lúc cô bé cũng nhìn cậu nên bốn mắt chạm nhau.

Đôi mắt màu hồng nhạt của Clara long lanh làm sao, nhưng...hình như ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một sự cảnh giác không hề nhẹ của cô bé đối với cậu.

Cũng phải thôi, một người lạ hoắc như cậu thì không cảnh giác mới là lạ đó. Mà nói gì thì nói...bị một em loli cảnh giác thì có hơi đau lòng á!

Lâm lấy tay che miệng, khóc không ra nước mắt: "(Anh không phải là Onii-chan biến thái đâu...)"

Caelus chú ý tới điểm này, vội lên tiếng giới thiệu: "Chào em Clara, đây là đồng bạn còn lại của anh, cậu ấy là Lâm"

"Nhìn vẻ ngoài trông ngốc ngốc vậy thôi chứ cậu ấy thông minh và tốt bụng dữ lắm"

Lâm: "..."

Ê tên khốn 1 tuổi kia, đang khen hay đang nói xấu cậu thế hả?

Clara nhẹ gật đầu một cái, cảnh giác của cô đối với Lâm giảm đi không ít: "Chào anh, em là Clara"

Lâm: "Ừm, chào em..."

Clara: "Nơi này nguy hiểm lắm, hai anh mau quay về đi"

Caelus gãi đầu, cười gượng gạo: "Haha, anh cũng muốn lắm chứ, nhưng...bọn anh cần phải tìm thuốc giảm đau"

Clara ngạc nhiên: "Hai anh cũng vậy sao, em cũng đến đây vì thuốc giảm đau"



"Doanh trại kẻ lang thang có rất nhiều người b·ị t·hương, bên đội đào mỏ cũng vậy đúng không? Nếu mọi người sống hoà thuận với nhau thì hay biết mấy..."

Nói xong câu cuối, ánh mắt hồng nhạt của Clara đượm buồn đi rất nhiều.

Lâm thầm thở dài một hơi, đừng nhìn bề ngoài nhỏ tuổi của Clara mà đánh giá, thực ra cô bé có khả năng nhận thức và sự kiên trì đã vượt xa tuổi tác rồi.

Clara là một đứa trẻ mồ côi sống rất nội tâm, dịu dàng và có trái tim trong sáng. Thứ mà cô bé này khao khát chính là một Gia Đình.

Cô bé muốn tất cả mọi người dưới Thành Phố Ngầm này là gia đình, vì vậy mà cô bé muốn mọi người dưới này sống hòa thuận với nhau chứ không phải là đấu tranh.

Clara đưa tay vào túi, lấy ra một gói thuốc giảm đau đưa cho Caelus: "Đây, anh cứ nhận lấy số thuốc này đi, hy vọng sẽ dùng được..."

Caelus nhận lấy gói thuốc mà Clara đưa, không quên hỏi: "Svarog có quan hệ gì với em thế?"

Cái tên Svarog vừa thốt ra từ miệng Caelus là một con robot nhận nuôi Clara, có thể nói ông ta là cha của cô bé cũng được.

Ông ta là di tích cổ xưa của thế giới cũ và là đơn vị điều khiển tự động còn sót lại từ thời đại của đội khai phá Tủy Ngầm.

Khác với hầu hết những cỗ máy vô tri khác chỉ biết nhận lệnh thì Svarog ông ta đã sở hữu khả năng tư duy phức tạp.

Kiểu như lúc nào cũng phải Tính Toán kết quả của một việc nào đó theo hướng logic nhất ý, nói chung là quá máy móc.

Với lại, quan hệ giữa ông ta và tổ chức Lửa Ngầm rất tệ...rất rất tệ.

Đứng trước câu hỏi của Caelus, Clara thành thật đáp: "Ngài Svarog...là người nhà của Clara. Em từ nhỏ đã gặp được ông ấy, ông ấy nuôi lớn em và cho em có một mái nhà"

"Chuyện trước đây ở Khu Mỏ Khổng Lồ, em thật sự xin lỗi...Ngài Svarog không tin tưởng bất kì ai ngoài Clara cả, đặc biệt là các vị của tổ chức Lửa Ngầm"

Caelus: "Vậy sao lúc đó, Svarog lại muốn t·ấn c·ông bọn anh?"

Clara khẽ lắc đầu, đáp: "Svarog không có ý làm hại mọi người, ông ấy chỉ tin vào kết quả tính toán của mình...ông ấy tin rằng rất khó để giao tiếp được với con người"

Caelus: "..."



Clara: "Lửa Ngầm muốn dẫn mọi người rời khỏi tầng dưới, nhưng ngài Svarog lại muốn mọi người ở lại dưới đây. Bởi vì theo tính toán của ông ấy, trên đó đã không còn an toàn nữa"

Caelus: "Cho nên...ông ta không cho mọi người rời khỏi tầng dưới sao?"

Clara: "Vâng...ngài Svarog rất cố chấp. Ngài Svarog nói trách nhiệm của ông ấy là Bảo Hộ, vì vậy ông ấy cần phải đưa ra quyết định có thể bảo vệ con người"

Nghe vậy, Lâm lắc đầu ngán ngẩm. Bảo Hộ? Svarog đánh giá thấp Rãnh Nứt quá rồi đó, chưa kể...việc làm "Bảo hộ" này của ông ta không khác gì là kêu người sống tầng dưới là chịu c·hết cả.

Caelus: "Nhưng mà... trước sau gì Rãnh Nứt cũng sẽ lan tới tầng dưới mà thôi"

Clara: "Clara biết... Lửa Ngầm rất muốn nói chuyện với ngài Svarog, nhưng dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa thì thái độ của ông ấy cũng sẽ không thay đổi"

"Cho nên, hãy tin tưởng Clara! Em nhất định sẽ thuyết phục ngài Svarog, sẽ có ngày ông ấy nghe lọt tai thôi..."

Seele: "Clara...sao em lại ở đây thế?"

Clara vừa dứt lời thì cũng là lúc Seele và Bronya xuất hiện.

Clara rụt rè thốt: "Chị là...chị là Seele của Lửa Ngầm? Em tới đây chỉ là vì..."

Lâm lên tiếng đáp thay: "Cô bé tới đây chỉ để lấy thuốc giảm đau cho những kẻ lang thang thôi"

Seele ồ lên một tiếng: "Sao lại tìm thuốc cho những kẻ lang thang? Họ không phải là rất có bản lĩnh sao, sao lại để cho một cô bé chạy đôn chạy đáo thế này..."

Clara: "Dạ không... không phải thế, không ai ủy thác Clara cả. Chỉ là, điều kiện sống của những kẻ lang thang rất kém, nơi họ ở cũng không có bệnh viện cho nên Clara muốn giúp đỡ họ"

"Vả lại, thực sự họ không phải là người xấu...mọi người chỉ muốn được sống tốt hơn thôi"

Seele: "..."

Lâm: "Như này đi, chúng ta chia một nửa số thuốc đi. Tôi biết đây là số thuốc của quý cô Natasha, nhưng chắc cô ấy sẽ không để bụng đâu nhỉ Seele?"

"Chưa kể, lúc nãy tôi có nói trong balo của tôi có chút vật tư nên có thể bù vào"

Ý kiến được Lâm nêu ra, Clara ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm vào Seele.

Seele đặt tay lên cằm ngẫm nghĩ một hồi: "Tôi hiểu Natasha, với một bác sĩ như cô ấy thì sẽ không để bụng vụ này đâu. Thôi thì...chúng ta cùng nhau chia vậy"

Clara rạng rỡ hẳn lên: "Cảm ơn chị, chị Seele!"

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.