Thiên hạ đại loạn, năm nước tranh đấu, Huyết Ảnh Môn phò tá nhà Lý chắc chắn không tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy c·hiến t·ranh.
Cho nên, có không ít đệ tử của Huyết Ảnh Môn đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, không có trong môn phái.
Tưởng chừng như những đệ tử này có thể thoát khỏi kiếp nạn diệt môn, nhưng Tần Phong bây giờ đã có rất nhiều thuộc hạ, đã học được cách làm việc cẩn thận hơn, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Vì vậy, sau khi đoạt được đao phổ Huyết Ảnh Đao Pháp, Tần Phong vẫn chưa vội g·iết c·hết Lãnh Vô Cực, mà dùng Khiếu Thần Thông, từ miệng của Lãnh Vô Cực, biết được hết vị trí cụ thể của những đệ tử không có ở Huyết Ảnh Môn ngày hôm nay.
Sau đó, Tần Phong lại ra lệnh cho phần lớn thuộc hạ của Khống Thiên Bang, đi g·iết hết những đệ tử Huyết Ảnh Môn này.
Tần Phong lại giành ra ba ngày tu luyện Huyết Ảnh Đao Pháp. Hắn đã có Khống Thiên Ma Công làm nền tảng công lực, việc tu luyện đao chiêu sau khi có được đao phổ đối với hắn là quá dễ dàng.
Trong ba ngày, Tần Phong không những tu luyện Huyết Ảnh Đao Pháp đến mức lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực. Mà hắn còn vượt qua tiền nhân, dung hợp Huyết Ảnh Đao pháp với ma công của mình, Huyết Ảnh Đao Pháp đạt tới cảnh giới mà trước nay chưa từng có, uy lực vượt xa lúc ban đầu.
Triều Dương Phái – môn phái xuất hiện và quy ẩn cùng lúc với Huyết Ảnh Môn, lại có quan hệ sâu dày với Huyết Ảnh Môn, vị trí chỉ cách Huyết Ảnh Môn qua một con sông.
Tiếng chém g·iết tại Huyết Ảnh Môn tuy đã bị tiếng sóng nước lấn át đi. Nhưng cảnh tượng ma khí ngập trời ba ngày trước, không ai là không nhìn thấy.
Đào Thanh Mộc – sư phụ của Dương Như Hoa, cũng là chưởng môn của Triều Dương Phái, trong lòng cảm thấy bất an, đã để Dương Như Hoa dẫn theo đệ tử tinh nhuệ của Triều Dương Phái rời đi, còn bản thân ở lại quan sát tình hình của Huyết Ảnh Môn.
Nhưng ba ngày rồi, không thấy người của Huyết Ảnh Môn thông qua đường hầm bí mất đi đến Triều Dương Phái, các đệ tử phái đi thăm dò cũng không một ai trở lại. Điều này, càng làm cho Đào Thanh Mộc trở nên bất an hơn, nhưng lại không lỡ rời bỏ cơ nghiệp của tổ tiên xây dựng ra.
Qua ba ngày, Tần Phong luyện thành Huyết Ảnh Đao Pháp, dẫn theo một trăm người, vượt sông, đến Triều Dương Phái.
Triều Dương Phái đã cảm nhận được nguy hiểm từ ba ngày trước, đóng kín cổng c·ách l·y với bên ngoài, ngay cả đệ tử canh gác cũng rút vào bên trong môn phái.
Tần Phong dẫn theo thuộc hạ đứng trước cánh cổng lớn của Triều Dương Phái, nhìn ngắm môn phái này một lần, lại một lần cảm khái trước vẻ đẹp nơi đây.
Mặt trời mọc trên đỉnh núi Triều Dương, chiếu những tia nắng xuống bên dưới, đứng trước cổng của Triều Dương Phái, người ta cảm tưởng như đang đứng trước cánh cổng đi lên trời vậy.
Tần Phong vung đao chém một nhát, vậy mà đao khí tung hoành, chém tan cánh cổng đang đóng kín thành nhiều mảnh.
Đám thuộc hạ đứng phía sau lưng Tần Phong không khỏi trầm trồ thán phục, đồng thanh hô to:
-Bang chủ vô địch.
Tần Phong dẫn đầu Khống Thiên Bang, bước từng bước một đi vào bên trong Triều Dương Phái.
Lúc này, toàn bộ người đang ở Triều Dương Phái đều đã tập trung tại sân chính điện, giống như họ cũng đang đợi Tần Phong đến.
Thấy như vậy, Tần Phong cũng không vội động thủ luôn, mà đứng lại, chờ xem hành động của Triều Dương Phái.
Đào Thanh Mộc dẫn đầu Triều Dương Phái, đứng đối diện Tần Phong, lên tiếng chào:
-Triều Dương Phái hoan nghênh bằng hữu tới thăm.
Dù biết đám người Tần Phong đến không có ý tốt, nhưng Đào Thanh Mộc cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, dù sao tình hình của Huyết Ảnh Môn lúc này, ông ta vẫn chưa biết được.
Tần Phong thấy Đào Thanh Mộc cử chỉ nhã nhặn, thì thầm khen trong lòng, nhưng vẫn không quên mục đích của mình, là đồ sát Triều Dương Phái, giống như đã làm với Huyết Ảnh Môn. Tần Phong lên tiếng hỏi:
-Ông là chưởng môn của Triều Dương Phái?
Tần Phong còn nhỏ tuổi mà vô lễ, nhưng Đào Thanh Mộc làm gì có tâm trạng để ý tiểu tiết, đáp nhanh:
-Chính là tại hạ.
Tần Phong mỉm cười, nói:
-Gần đây, ta mới luyện được một bộ đao pháp, nghe nói chưởng môn kiếm pháp cao siêu, cho nên muốn đến thỉnh giáo một phen, không biết chưởng môn có bằng lòng chỉ bảo?
Cảm nhận được sự nguy hiểm của Tần Phong, Đào Thanh Mộc không dám đáp ứng, nhưng nhất thời cũng chưa nghĩ ra lời từ chối thích hợp. Cho nên, Đào Thanh Mộc cứ đứng im, chần chừ không lên tiếng.
Thấy vậy, Tần Phong không để Đào Thanh Mộc có quá nhiều thời gian suy nghĩ, lập tức xuất thủ.
U Minh Thiên Tử Kiếm xuất ra, Tần Phong dùng kiếm thay đao, thi triển ra Huyết Ảnh Đao Pháp vừa mới học được.
Ma khí màu đen cùng huyết khí hòa quyện vào nhau, Huyết Ảnh Đao Pháp do Tần Phong thi triển đáng sợ đến cùng cực.
Tần Phong bất ngờ t·ấn c·ông, lại thi triển ra Huyết Ảnh Đao Pháp, khiến cho Đào Thanh Mộc không kịp trở tay, liên tục lùi lại về sau hơn mười bước.
Các trưởng lão và đệ tử của Triều Dương Phái cũng tản ra xung quanh, không dám can thiệp vào trận đấu của hai người.
Đương nhiên, đám thuộc hạ của Tần Phong cũng sẽ không động thủ.
Đào Thanh Mộc vẫn là một cao thủ chân chính, khi sự kinh ngạc qua đi, ông ta cũng rút thanh kiếm bên hông ra, so chiêu với Tần Phong.
Huyết Ảnh Đao Pháp cùng với Triều Dương Kiếm Pháp vốn dĩ tương sinh tương khắc, Tần Phong sử dụng Huyết Ảnh Đao Pháp tuy sắc bén vô cùng, nhưng Đào Thanh Mộc tự tin có thể khắc chế, bởi vì ông ta đã cùng Lãnh Vô Cực giao đấu nhiều năm, quá hiểu rõ việc khắc chế chiêu thức trong Huyết Ảnh Đao Pháp.
Quả nhiên, tuy công lực của Tần Phong mạnh hơn, thanh thế tỏa ra cũng lớn hơn, nhưng Đào Thanh Mộc lại có thể dễ dàng hóa giải đao chiêu của Tần Phong.
Toàn thân Tần Phong tỏa ra ma khí ngập trời, che phủ toàn bộ không gian của Triều Dương Phái, từng chiêu chém ra lại mang theo huyết ảnh trùng trùng, khiến cho chúng nhân quan chiến phải kh·iếp sợ.
Đào Thanh Mộc tuy thanh thế bị áp đảo, nhưng nhất quyết không để ma khí của Tần Phong xâm nhập vào cơ thể, vận khởi công lực, toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng trắng, kiếm chiêu tung ra mang theo kiếm khí nóng bỏng như ánh dương quang, xóa tan đi ma khí xung quanh.
Khi từng tia huyết quang được bao bọc bởi ma khí bay đến, giao tranh với kiếm khí giống như ánh dương, dư lực bắn khắp xung quanh. Những đệ tử có võ công thấp một chút, không thể tránh né được, chỉ có thể nhận kết cục trọng thương.
Một khoảng sân rộng lớn của Triều Dương Phái bỗng chốc chằng chịt những lỗ thủng và các đường kiếm chém.
Đã giao đấu ngoài ba mươi chiêu, tuy tốc độ và uy lực chém ra của Tần Phong mạnh hơn nhiều so với Đào Thanh Mộc, nhưng Tần Phong lại không thể làm gì được Đào Thanh Mộc, ngược lại còn bị Đào Thanh Mộc làm b·ị t·hương ngoài da.
Tần Phong cảm thấy không ổn, nhận ra rằng Đào Thanh Mộc đã quá quen thuộc khi đấu với Huyết Ảnh Đao Pháp, còn mình thì chưa thể hiểu rõ Triều Dương Kiếm Pháp, cho nên quyết định tăng thêm công lực, dựa vào sức mạnh để đánh với kinh nghiệm.
Chỉ thấy từ trong ma khí, những ác ma như được sống dậy, tay cầm huyết đao, theo từng chiêu thức của Tần Phong, mà t·ấn c·ông Đào Thanh Mộc.
Kiếm khí như ánh dương của Đào Thanh Mộc lại không thể tiêu diệt được những ác ma do Tần Phong tạo ra, dường như yếu điểm trong Huyết Ảnh Đao Pháp đã được Tần Phong bù đắp bằng sức mạnh, Đào Thanh Mộc dần dần rơi vào thế hạ phong.
Nếu như cứ tiếp tục kéo dài, việc Đào Thanh Mộc c·hết dưới tay Tần Phong sẽ sớm xảy ra. Bắt buộc Đào Thanh Mộc phải liều mạng, tung ra chiêu kiếm cuối cùng của Triều Dương Kiếm Pháp – Dương Quang Phổ Chiếu.
Kiếm chiêu Dương Quang Phổ Chiếu, Tần Phong đã từng được nhìn thấy, chỉ là ngày đó, uy lực của kiếm chiêu do Dương Như Hoa thi triển ra không bằng một phần mười của Đào Thanh Mộc ngày hôm nay.
Cả sự tinh yếu và uy lực của Dương Quang Phổ Chiếu do Đào Thanh Mộc thi triển ra đều đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, chỉ thấy ánh dương quang chiếu rọi, đẩy lui ma khí đang che kín bầu trời của Tần Phong, vô số kiếm khí từ trời bắn xuống, không cho Tần Phong một đường thoát thân.
Tần Phong thấy Đào Thanh Mộc đã tung ra chiêu kiếm cuối cùng, thì mỉm cười đầy thích thú. Triều Dương Kiếm Pháp có kiếm chiêu Dương Quang Phổ Chiếu, vậy Huyết Ảnh Đao Pháp cũng có đao chiêu Huyết Mãn Nhân Gian.
Tần Phong mang tâm thế muốn thử đao pháp, đương nhiên phải dùng đao chiêu tương ứng với kiếm chiêu của Đào Thanh Mộc, Huyết Mãn Nhân Gian được thi triển ra.
Ma khí ngập trời dần rút lui, thay vào đó là một màn huyết phủ sơn hà, thế gian giống như hoàn toàn chìm trong biển máu.
Vô số ác ma tay cầm huyết đao lại từ trong biển máu xuất hiện, lao thẳng về phía Đào Thanh Mộc.
Kiếm khí đầy trời đang t·ấn c·ông Tần Phong lại bị ác ma do Tần Phong tạo ra đẩy lùi.
Cả đời Đào Thanh Mộc cũng không thể tượng tượng ra được Huyết Ảnh Đao Pháp lại có thể biến thành đáng sợ như vậy.
Ông ta đã chuẩn bị cho c·ái c·hết khi những ác ma do Tần Phong tạo ra đang đến rất gần ông ta.
Ngay lúc này, trên trời lại xuất hiện thêm vô số kiếm khí giống với kiếm khí của Đào Thanh Mộc, hợp lại với kiếm khí của Đào Thanh Mộc chống lại ác ma do Tần Phong tạo ra.
Đào Thanh Mộc kinh ngạc, ông ta nhận ra kiếm khí quen thuộc này, là đệ tử mà ông ta yêu thương nhất – Dương Như Hoa. Nhưng rõ ràng ông ta đã ra lệnh cho nàng dẫn theo những đệ tử tinh anh trong phái rời đi rồi cơ mà.
Chỉ thấy Dương Như Hoa lao lên, chắn trước người của Đào Thanh Mộc nói:
-Sư phụ, xin người tha lỗi cho đệ tử, đệ tử muốn được cùng tồn vong với Triều Dương Phái.
Thì ra, nàng đã tự ý quyết định, không nghe theo lời của ân sư, mà quay lại Triều Dương Phái. Và khi thấy sư phụ của mình gặp nguy hiểm, nàng cũng bất chấp hậu quả, ra tay ngăn cản Tần Phong.
Đào Thanh Mộc nhìn Dương Như Hoa, hơi lắc lắc đầu, gương mặt ông ta biến đổi không ngừng, có vui, có buồn, có hài lòng, có thất vọng.
Tần Phong nhìn một cảnh này, cũng tạm thời dừng tay, không tiếp tục t·ấn c·ông, mà nói:
-Hay lắm, tình cảm sư đồ thật khiến người ta cảm động, vậy thì cả hai sư đồ các ngươi cùng lên đánh đi.
Đào Thanh Mộc cùng Dương Như Hoa thấy Tần Phong không để tâm đến việc Dương Như Hoa can thiệp vào trận đấu, hai người nhìn nhau, gật đầu, lại tiếp tục t·ấn c·ông Tần Phong.
Đào Thanh Mộc cùng Dương Như Hoa giống như hóa thành hai vầng mặt trời, chiếu ánh sáng xuống cho thế gian. Kiếm khí rực lửa lại một lần nữa vây lấy Tần Phong.
Tần Phong vậy mà lại không tiếp tục thi triển Huyết Mãn Nhân Gian khi hai người kia vẫn sử dụng Dương Quang Phổ Chiếu. Hắn nhìn Đào Thanh Mộc và Dương Như Hoa phối hợp, lại nghĩ về cha mình, lại muốn thi triển Thần Phong Đao Pháp, dù biết Thần Phong Đao Pháp không thể so sánh với Huyết Ảnh Đao Pháp.
Bảy mươi hai đường khoái đao của Thần Phong Đao Pháp được Tần Phong tung ra, ma khí cuốn theo đao chiêu mà tung hoành, tạo cho Tần Phong cảm giác như đang được chiến đấu cùng cha của mình vậy.
Nhất thời, dựa và công lực vượt trội, Tần Phong dù chỉ thi triển Thần Phong Đao Pháp, lại không hề bị kiếm khí rực lửa của hai sư đồ kia làm b·ị t·hương.
Thấy Tần Phong sử dụng đao pháp khác, không phải Huyết Ảnh Đao Pháp, cả Đào Thanh Mộc và Dương Như Hoa đều có chút bất ngờ, chỉ là cả hai cũng không cần thiết phải quan tâm điều đó, cho nên vẫn giữ vững thế t·ấn c·ông của mình.
Còn Tần Phong, sau khi thi triển ra hết bảy mươi hai đường Thần Phong Đao Pháp, cũng đã đến lúc hắn kết thúc trận chiến này rồi.
Vận ma công lên mức tối đa, đao chiêu Huyết Mãn Nhân Gian lại được Tần Phong chém ra, chỉ thấy bên trong biển máu, vô số bộ xương trắng trỗi dậy, tay cầm theo huyết đao, lao về phía hai vầng thái dương kia.
Kiếm khí rực lửa hóa thành ánh dương chiếu lên người những bộ xương do ma lực của Tần Phong tạo thành, ma khí như bị đốt cháy, những bộ xương dẫn đầu bị xuyên thủng, nhưng số lượng những bộ xương trắng này là không thể đếm hết được, thanh thế như là dời non lấp biển, điên cuồng lao về phía Đào Thanh Mộc và Dương Như Hoa.
Biết rằng đã không thể ngăn cản hay tránh né một đao này của Tần Phong, Đào Thanh Mộc lập tức thu chiêu, kéo lui Dương Như Hoa lại phía sau, dùng toàn thân che chắn cho nàng.
Chỉ thấy, khi đao chiêu của Tần Phong dừng lại, đã có vô số những bộ xương bay qua chém vào người Đào Thanh Mộc, tạo thành vô số v·ết t·hương trên cơ thể ông ta.
Đào Thanh Mộc giục xuống, ông ta hiện tại không c·hết cũng đã trọng thương.
Dương Như Hoa chứng kiến tất cả, hai mắt đẫm lệ, nàng như phát điên, mặc kệ tất cả, lao vào Tần Phong.
Những trưởng lão và đệ tử của Triều Dương Phái cũng lập tức lao lên, quyết tâm liều c·hết cũng phải trả thù cho chưởng môn.
Đám thuộc hạ của Tần Phong đang định động thủ, lại thấy Tần Phong dơ tay lên ngăn cản.
Tần Phong lại thi triển Phong Thần Thông, cuồng phong cuốn theo ma khí thổi tới đám người Triều Dương Phái, khiến cho tất cả phải dừng bước, không thể tiến lên.
Chỉ có Dương Như Hoa như phát điên, vô tình bộc phát toàn bộ tiềm năng, kiên trì lao lên, đâm kiếm về phía Tần Phong.
Một kiếm đâm thẳng, quá dễ dàng để né tránh, vậy mà Tần Phong lại không né, một kiếm của Dương Như Hoa lại có thể đâm xuyên qua tim hắn.
Tần Phong không những không nhăn mặt, lại càng tiến thêm một bước, dí sát mặt của mình vào mặt của Dương Như Hoa.
Nhất thời, bị gương mặt của Tần Phong áp sát, Dương Như Hoa lại trở nên bối rồi, đứng im bất động tại chỗ.
Lúc này, Tần Phong nếu muốn g·iết nàng, chỉ cần dơ tay nhấc chân là có thể. Nhưng không, hắn dùng một chưởng tầm thường, đẩy nàng ngã ra. Sau đó, Tần Phong dùng tay rút thanh kiếm đang đâm xuyên qua tim của mình ra.
Vết thương được bao bọc bởi ma khí, trong chớp mắt đã hoàn toàn liền lại, như là Tần Phong chưa từng b·ị đ·âm.
Dương Như Hoa nhìn Tần Phong, nàng đã lấy lại được bình tĩnh, nàng nói:
-Giết ta đi!
Tần Phong nhìn nàng không đáp, mà lặng lẽ lắc đầu. Dương Như Hoa không hiểu, lại hỏi: