Khống Thiên Ma Công

Chương 40: Độc Bá Giang Hồ



Chương 40: Độc Bá Giang Hồ

Thiên hạ đại loạn, năm nước tranh đấu, tự nhiên sẽ có những người nhân lúc này mà tranh thủ thời cơ, thực hiện dã tâm của mình. Người trong giang hồ cũng không ngoại lệ.

Hoa Phi Vũ – minh chủ võ lâm Bắc Ly cũng đang có tính toán riêng của mình. Hắn có năng lực điều động anh hùng thiên hạ, đương nhiên sẽ có ý nghĩ muốn đoạt lấy giang sơn.

Vì vậy, dù Trương Thiên Sư và Tiêu Dao Hầu đã nhiều lần đề nghị hắn góp sức cho triều đình Bắc Ly, hắn vẫn luôn tìm lí do để trì hoãn.

Còn bảy vị chưởng môn hay đi cùng Hoa Phi Vũ cũng đang thay hắn thu phục lòng người, thường xuyên đứng ra phát cháo cho dân nghèo, chiêu mộ họ vào dưới trướng.

Nhưng Hoa Phi Vũ có trăm tính vạn tính, cũng không tính ra được, những điều hắn làm sẽ bị một người phá hủy, dã tâm của hắn sẽ không bao giờ có cơ hội thực hiện.

Tần Phong bước ra khỏi giường, tự rót cho mình một chén trà rồi uống cạn, hắn đã ở nơi này hai tháng rồi, tuổi hắn còn trẻ, vẫn muốn xông pha giang hồ, hơn nữa hắn vẫn chưa tìm thấy tung tích của gia gia, đã đến lúc hắn phải rời đi rồi.

Dương Như Hoa từ đằng sau lưng Tần Phong, đưa tay ôm lấy hắn, nghiêng đầu dựa vào vai hắn, nàng lên tiếng:

-Chàng muốn đi?

Thời gian bên nhau không dài, nhưng cả nàng và hắn đều nhận được hạnh phúc mà đối phương mang lại, nàng không muốn rời xa hắn, cho nên có ý muốn giữ hắn lại.

Tần Phong hiểu lòng nương tử, biết nàng chỉ muốn cùng mình sống một cuộc sống yên bình hạnh phúc. Nhưng hắn không thể, thù diệt môn chưa báo, hắn làm sao có thể sống yên bình hạnh phúc được.

Tần Phong xoay người lại, ôm lấy nương tử mới cưới của mình, dựa đầu nàng vào trái tim của hắn, nói:

-Phải, ngày mai ta sẽ rời đi.

Dương Như Hoa không hỏi những câu như : “ chàng có thể đừng đi được không ” nàng biết nàng không thể giữ hắn lại, Tần Phong sẽ không vì nàng mà ở lại, vậy nàng sẽ đi cũng hắn, nàng nói:

-Ta đi cùng với chàng, hai chúng ta sẽ làm một đôi hiệp lữ giang hồ.

Tần Phong nhẹ đẩy nàng ra, tay vẫn giữ lấy vai của nàng, nhìn vào mắt nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn không muốn mang nàng đi cùng, đối thủ của hắn là những cao thủ tuyệt thế, nàng đi theo hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng Dương Như Hoa đã nhanh chóng ôm chặt lấy Tần Phong, nàng nói:

-Nếu chàng không dẫn ta theo cùng, ta sẽ không để chàng rời đi đâu.

Tần Phong ôm nàng, tiếp tục suy nghĩ: “ dù sao nàng cũng là cao thủ nhất lưu trên giang hồ, sẽ có năng lực để tự bảo vệ bản thân ” thế là Tần Phong lại gật đầu đồng ý đưa nàng đi cùng.

Tần Phong bế nương tử của mình trở lại giường, đêm nay còn dài, hắn và nàng vẫn còn thời gian đại chiến với nhau.

Đêm dù có dài cũng phải trôi qua, khi mặt trời vừa mới ló dạng, Tần Phong đã đến gặp Đào Thanh Mộc, giao lại việc quản lí Khống Thiên Bang cho ông ta, sau đó cùng Dương Như Hoa cưỡi trên cùng một con ngựa rời đi.

Trên lưng con tuấn mã, một cặp tân lang tân nương cùng nhau bước hành tẩu giang hồ.

Hai người cưỡi cùng trên một con ngựa, không phải bọn họ thiếu tiền mua ngựa, mà là cả hai vẫn còn quấn quýt bên nhau, không muốn rời xa.

Tần Phong một thân bạch y, lưng đeo bảo đao, toàn thân tỏa ra khí chất phi phàm.

U Minh Thiên Tử Kiếm đã được hắn tặng cho Dương Như Hoa làm sính lễ cầu hôn.

Dương Như Hoa ngồi ở phía trước hắn, cũng là một thân bạch y, lại điểm họa tiết mặt trời, lưng dắt theo bảo kiếm có vỏ màu đỏ, nhìn kỹ sẽ nhận ra, đây chính là thanh U Minh Thiên Tử Kiếm mà Tần Phong tặng nàng.

Tần Phong điều khiển ngựa chạy lên hướng Bắc, rời khỏi địa bàn của Khống Thiên Bang và Triều Dương Phái thì đi chậm lại, cứ thong dong mà đi.

Dương Như Hoa nép mình vào người hắn, lên tiếng hỏi:

-Tần Lang, chàng muốn đi đâu?



Tần Phong cũng không hề giấu diếm, vừa điều khiển ngựa, vừa trả lời:

-Trên Tuyệt Thế Bảng, chỉ còn Độc Cô Tuyệt là chưa từng cùng ta giao đấu. Ta muốn đến Thiểm Điện Sơn Trang của ông ta. Nhưng trước tiên, ta muốn đi gặp Trương Thiên Sư trước.

Dù rằng thiên hạ đại loạn, đến cả dân chúng, ai nấy đều mang lòng bất an, hành động có phần vội vã. Hai người một ngựa bọn họ vẫn thong dong, từ từ đi đến kinh thành Bắc Ly.

Trên đường đi, Tần Phong vẫn luôn cùng Dương Như Hoa rèn luyện phối hợp Huyết Ảnh Đao Pháp và Triều Dương Kiếm Pháp, chỉ điểm cho nàng hoàn thiện võ công.

Có Dương Như Hoa ở bên cạnh, Tần Phong cũng không còn làm ác, g·iết người bừa bãi nữa. Tuy cũng không hành thiện, nhưng hắn cũng không ngăn cản Dương Như Hoa hành hiệp trượng nghĩa.

Đoạn đường dù có xa, đi mãi cũng sẽ đến điểm cuối, nửa tháng sau, Tần Phong và Dương Như Hoa đã tới cổng ra vào kinh thành Bắc Ly.

Như cam nhận được sự xuất hiện của Tần Phong, Trương Thiên Sư đã đến đứng trên thành, đợi hắn từ trước đó rồi.

Hai tuyệt thế cao thủ bốn mắt nhìn nhau, sau khi không tìm thấy một tia ác ý nào từ phía Tần Phong, Trương Thiên Sư từ trên tường thành lên tiếng:

-Ma Thánh cùng phu nhân đại giá quang lâm, bần đạo không thể tiếp đón từ xa, xin hai vị lượng thứ.

Dương Như Hoa đối với Trương Thiên Sư là cực kì kính trọng, cho nên Tần Phong cũng khách khí nói:

-Được Thiên Sư đến đón ở cổng, Phong đã vô cùng vinh hạnh.

Thấy Tần Phong khách khí, Trương Thiên Sư lên tiếng mời:

-Ma Thánh liệu có thể nể mặt bần đạo, đến tệ phủ ngồi uống tách trà hay chăng?

Trong kinh thành Bắc Ly, chỉ có duy nhất Trương Thiên Sư là có năng lực ngăn cản Tần Phong. Cho nên, dù Tần Phong không có ác ý khi đến đây, ông ta cũng phải giữ hắn ở lại bên mình.

Vừa hay, mục đích của Tần Phong đến, cũng là để tìm Trương Thiên Sư, đã có lời mời của Trương Thiên Sư, đương nhiên Tần Phong sẽ không từ chối:

-Vậy thì phải làm phiền Thiên Sư rồi.

Phủ của quốc sư Bắc Ly không hề xa hoa lộng lẫy, chỉ là một căn nhà nhỏ đơn sơ, có một phòng để tiếp khách và hai phòng ngủ, một phòng là của Trương Thiên Sư, một phòng là để giành cho khách nhân đến ở lại.

Trương Thiên Sư cũng không có người hầu ở bên cạnh, chỉ khi nào ông ta có việc rời phủ, thì sẽ có một đạo đồng đến đây trông nom, quét dọn nhà cửa cho ông ta mà thôi.

Cả Tần Phong và Dương Như Hoa đều không nghĩ Trương Thiên Sư lại giản dị đến như vậy.

Ba người ngồi tại nơi tiếp khách của Trương Thiên Sư, cùng nhau thưởng thức trà, trà này cũng là Trương Thiên Sư tự tay trồng.

Trương Thiên Sư nhấp một ngụm trà, lên tiếng hỏi:

-Chẳng hay, lần này Ma Thánh đến đây, là có mục đích gì?

Tần Phong không hề giấu diếm, nói thẳng ra mục đích của mình:

-Ta muốn nhờ Thiên Sư giúp một chuyện, chẳng hay Thiên Sư có bằng lòng giúp ta không?

Trương Thiên Sư cười nhẹ, nói:

-Trên đời còn có việc mà Võ Lâm Chí Tôn cũng không thể làm được sao?

Tần Phong vì đến nhờ vả, nên vẫn xuống nước, nói:

-Thiên Sư cũng biết, Võ Lâm Chí Tôn cũng không phải thiên hạ vô địch, việc mà ta làm được có rất nhiều, nhưng việc mà ta không thể làm cũng không ít.

Trương Thiên Sư cũng không phải người thích ép người khác quá đáng, Tần Phong đã xuống nước, ông ta cũng không thể không cho hắn mặt mũi, nói:



-Việc mà Ma Thánh muốn nhờ bần đạo giúp, bần đạo có thể đồng ý, nhưng bần đạo cũng sẽ không giúp người khác không công.

Tần Phong nghe Trương Thiên Sư đồng ý giúp hắn, trong lòng vui mừng, nhưng vẫn thắc mắc, hỏi:

-Thiên Sư còn chưa nghe ta muốn nhờ Thiên Sư giúp việc gì mà.

Trương Thiên Sư lại nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói:

-Việc mà ngay cả Võ Lâm Chí Tôn cũng không thể tự mình làm được, đương nhiên sẽ không phải việc đơn giản. Việc mà cần đến bần đạo giúp sức, đương nhiên sẽ phải là việc ít người làm được. Cho nên, tự nhiên Ma Thánh phải bỏ ra một cái giá xứng đáng.

Tần Phong nghe vậy, lại hỏi tiếp:

-Vậy, Thiên Sư muốn thứ gì từ ta?

Trương Thiên Sư nói:

-Thiên Tử Kiếm!

Dứt lời, ánh mắt Trương Thiên Sư đầy thâm thúy, nhìn sang Dương Như Hoa đang ngồi bên cạnh Tần Phong.

Dương Như Hoa cảm nhận ánh mắt của Trương Thiên Sư như có thể nhìn thấu tâm can của nàng, nên cúi mặt xuống, né tránh ánh mắt của Trương Thiên Sư.

Dương Như Hoa đang phân vân không biết có nên giao ra Thiên Tử Kiếm hay không, nàng nghĩ chỉ cần Tần Phong lên tiếng, nàng sẽ giao kiếm ra, dù sao thanh kiếm này cũng là do Tần Phong tặng nàng.

Tần Phong lại nói:

-Không được, Thiên Tử Kiếm ta đã tặng cho nương tử của mình, hiện tại nó không còn thuộc quyền sở hữu của ta. Thiên Sư vẫn nên đổi một yêu cầu khác, nếu như không được, ta đành phải đi tìm người khác giúp đỡ.

Trương Thiên Sư rời mắt khỏi Dương Như Hoa, lại nhìn Tần Phong, vẫn giữ nụ cười trên môi, nói:

-Vậy, Ma Thánh có thể giúp ta một việc, trước khi mời ta ra tay giúp.

Tần Phong lúc này hiểu ra, biết rằng mục đích thật sự của Trương Thiên Sư không phải Thiên Tử Kiếm, mà là muốn hắn giúp ông ta làm một chuyện khác. Tần Phong suy nghĩ thấy như vậy cũng hợp lí, bèn nói:

-Mời Thiên Sư nói tiếp.

Trương Thiên Sư uống cạn tách trà, từ từ nói:

-Minh chủ võ lâm Bắc Ly – Hoa Phi Vũ hiện tại có những động thái kỳ lạ, nhưng ta lại không tiện ra tay, muốn nhờ Ma Thánh giúp ta khiến hắn phải đầu quân cho Bắc Ly, từ bỏ ý định sai trái trong đầu hắn.

Tần Phong nghe yêu cầu của Trương Thiên Sư, thấy hoàn toàn trong khả năng hắn có thể làm được, nên dứt khoát đồng ý:

-Được, vậy mấy ngày tới, làm phiền Thiên Sư chiếu cố cho nương tử của ta.

Dương Như Hoa nghe Tần Phong có ý bỏ nàng ở lại, đang định phản đối, thì Tần Phong đã nói trước:

-Như Hoa, nàng nghe ta nói, chuyện này nàng không tiện xuất hiện, ta đi vài ngày là sẽ về. Hơn nữa, trước mặt nàng là Đương Thế Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm, nàng phải tận dụng cơ hội nhờ Thiên Sư chỉ điểm nhiều nhất có thể.

Nói rồi, không để Dương Như Hoa nói lời níu kéo, cuồng phong đã nổi lên từ dưới chân Tần Phong, Tần Phong theo gió mà bay đi, không một ai biết hắn đã rời thành, trừ Trương Thiên Sư và Dương Như Hoa.

Hoa Kiếm Môn – một trong bảy đại môn phái của Bắc Ly, Hoa Phi Vũ chính là xuất thân từ môn phái này, hắn chính là sư huynh của chưởng môn hiện tại của Hoa Kiếm Môn, mà sư đệ của hắn lại hoàn toàn nghe lời của hắn.

Nói cách khác, tuy Hoa Phi Vũ không phải chưởng môn của Hoa Kiếm Môn, nhưng hắn lại là người nắm quyền toàn bộ Hoa Kiếm Môn.

Bên dưới chân núi Hoa Kiếm Môn, các đệ tử vẫn đang theo lệnh phát cháo cho lưu dân, đồng thời chiêu mộ thanh niên trai tráng vào Hoa Kiếm Môn.

Tần Phong lần này đi đến Hoa Kiếm Môn, mục đích không phải diệt môn, mà mục đích là thay Trương Thiên Sư ra tay chiêu mộ Hoa Phi Vũ.



Cho nên, hắn không giống như mọi lần, không trực tiếp từ cổng ngoài xông vào, mà thi triển Phong Thần Thông và Vân Thần Thông, bay lơ lửng trên bầu trời Hoa Kiếm Môn.

Ẩn trong đám mây trắng đang nhẹ trôi trên bầu trời, Tần Phong lại thi triển Thiên Nhãn Thông và Thiên Nhĩ Thông, để xác định vị trí của Hoa Phi Vũ.

Hoa Phi Vũ cùng chưởng môn Hoa Kiếm Môn đang ở tại phòng riêng của chưởng môn, hai người đang thì thầm với nhau, người bên ngoài không thể nghe thấy, nhưng Thiên Nhĩ Thông thì có thể:

-Sư huynh, mọi việc đều tiến hành thuận lợi, hiện tại chỉ cần huynh ra lệnh, thất phái chúng ta sẽ phất cờ khởi nghĩa, cho dù không thể lật đổ Bắc Ly, ít nhất cũng có thể như Tây Xu và Đông Lạc, chiếm cứ một vùng đất của riêng mình, huynh khi đó có thể xưng làm hoàng đế rồi.

-Cẩn thận một chút vẫn hơn, đợi đến khi Bắc Ly và Bắc Mạc toàn lực giao tranh, khi đó chúng ta mới hành động.

-….

Đúng lúc này, bên ngoài phòng chưởng môn, vang lên ba tiếng gõ cửa “ cốc, cốc, cốc ” không để hai người bên trong kịp phản ứng, người bên ngoài đã tự ý đẩy cửa đi vào.

Khi nhìn thấy người bước vào là Tần Phong, hai người Hoa Phi Vũ và chưởng môn Hoa Kiếm Môn giật mình sợ hãi, ác danh của Tần Phong gần đây đã vang xa.

Hai người bỏ chạy về hai hướng khác nhau, Hoa Phi Vũ mở tung cửa sổ, chưởng môn Hoa Kiếm Môn lại đạp nát bức tường bên cạnh giường.

Nhưng ngay lập tức cả hai đều phải lui lại, lui vào bên trong phòng. Bởi vì, chắn trước bọn họ là hai ma huyệt khổng lồ do Tần Phong tạo ra.

Tần Phong nhìn cả hai, đôi mắt hiện lên ánh đỏ, nở một nụ cười tà dị, hỏi:

-Có sợ không?

Cả hai người rút kiếm khỏi vỏ, đâm về phía Tần Phong, nhất thời không gian xung quanh như có trăm hoa cùng đua nở.

Tần Phong coi thường, khẽ phẩy tay một cái, cuồng phong từ Phong Thần Thông nổi lên, thổi trăm hoa bay đi, kiếm thế của hai người biến mất.

Bảo đao phía sau lưng Tần Phong rời vỏ, đao ảnh đỏ tươi như máu tung hoành khắp cả gian phòng, cả hai người bị đẩy lui, một chút nữa thôi là bị ma huyệt thôn phệ rồi.

Lúc này, cả hai người Hoa Phi Vũ đều sợ đến phát run, kiếm trong tay tự đánh rơi xuống đất, hai chân mềm nhũn, gối cũng đã quỳ.

Tần Phong nhìn hai người bọn họ, cười một cách đầy mỉa mai, nói:

-Thực lực yếu kém, lại nhát gan như vậy, cũng xứng tranh thiên hạ, cũng xứng làm hoàng đế sao?

Tuy rằng toàn thân vẫn đang run rẩy, Hoa Phi Vũ vẫn là một người đầu óc linh hoạt, lê người đến trước mặt Tần Phong, cố nở ra một nụ cười nịnh nọt, nói:

-Không, không, bọn tiểu nhân làm sao dám có ý định tranh đoạt thiên hạ, Ma Thánh đại nhân là người đoạt được Thiên Tử Kiếm, mới chính là chân mệnh thiên tử, bọn tiểu nhân xin nguyện đi theo, nghe lệnh của Ma Thánh đại nhân, chỉ xin đại nhân không g·iết.

Tần Phong biết rõ mình không phải chân mệnh thiên tử, bản thân hắn cũng chẳng thèm muốn ngôi vị hoàng đế, nói:

-Có phải chân mệnh thiên tử hay không ta không biết, nhưng các ngươi hôm nay muốn sống, phải quy phục triều đình Bắc Ly.

Hai người Hoa Phi Vũ không hiểu vì sao mà Tần Phong lại ra mặt thay Bắc Ly, nhưng hai người hiểu, nếu không quy phục triều đình, hai người chắc chắn phải c·hết.

Đã hoàn thành nhiệm vụ mà Trương Thiên Sư nhờ cậy, nhưng giúp người vẫn là giúp cho chót, Tần Phong hiểu Trương Thiên Sư không chỉ muốn hắn chiêu mộ Hoa Phi Vũ, mà muốn hắn đem cả giang hồ Bắc Ly đến.

Hoa Phi Vũ đã có thể hiệu triệu anh hùng giang hồ Bắc Ly, nhưng Tần Phong vẫn đến sau đại phái còn lại, lại làm một màn như đã làm với Hoa Phi Vũ.

Ngay ngày hôm sau, cả Hoa Phi Vũ cùng bảy vị chưởng môn cùng nhau triệu tập toàn bộ người dân xung quanh, cùng hô hào:

-Bắc Ly cùng Bắc Mạc đang giao chiến, vậy mà hoàng thượng vẫn không quên những thường dân như chúng ta, những bát cháo mà thất phái phát cho mọi người hàng ngày, chính là do hoàng thượng ra lệnh gửi đến. Nay hoàng thượng đang rất cần chúng ra, chúng ta làm sao có thể ăn không của ngài. Nào các vị, hãy cùng ta ra chiến trường, lập công cho quốc gia.

Chỉ trong một ngày, hai mươi vạn đại quân đã hình thành, cùng nhau tiến về biên cương, nơi Bắc Ly cùng Bắc Mạc đang giao chiến.

Tần Phong đã làm rất tốt việc mà Trương Thiên Sư giao phó, cũng đã đến lúc hắn về đón Dương Như Hoa đi rồi.

Tần Phong trở lại quốc sư phủ, một ngày sau đã cùng Dương Như Hoa rời đi, rời khỏi kinh thành Bắc Ly.

Trong nửa năm, hai người cùng nhau đi khắp thiên hạ năm nước, chỉ cần Tần Phong đi đến môn phái nào, môn phái đấy chỉ có hai kết cục, một là quy phục Tần Phong, hai là diệt môn. Giang hồ hiện này, duy chỉ Tần Phong xưng bá.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.