Chiếc xích đu đột nhiên bị ai đó đẩy một cái.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Nguyễn Linh vẫn giật mình kêu lên một tiếng, nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay vịn bên cạnh.
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Chiếc xích đu chỉ lắc lư nhẹ một cái rồi lại dừng lại.
Nguyễn Linh quay đầu lại, nhìn người gây ra chuyện này.
“Diệp Cảnh Trì.” Cô tố cáo: “Anh dám dọa em!”
Diệp Cảnh Trì vẫn giữ nguyên tư thế, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: “Không dám.”
Nguyễn Linh hừ nhẹ một tiếng: “Anh nào có không dám? Em nhìn thấy anh không những dám mà còn rất vui khi dọa em nữa.”
Nói xong cô đứng dậy khỏi xích đu, nghi ngờ nhìn anh một cái: “Đừng nói là anh đến báo thù em nhé?”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì mang theo sự sướng hết sức rõ ràng: “Báo thù gì?”
Nguyễn Linh hùng hồn nói: “Anh chắc chắn đã nghe lén được điều ước của em rồi.”
Diệp Cảnh Trì nhướng mày: “Ồ? Nghe lén?”
“Anh còn tưởng.” Diệp Cảnh Trì khẽ cong khóe môi: “Anh tưởng em là cố ý nói cho anh nghe đấy.”
Nguyễn Linh thẹn quá hóa giận, rồi lập tức lấy lại vẻ mặt cứng cỏi: “Thì có sao?”
Diệp Cảnh Trì cười: “Anh nghe thấy rồi, nên đến giúp em thực hiện ước.”
Nguyễn Linh nhướng mày: “Thực hiện ở đâu?”
“Em nói muốn có một mỹ nam tuấn tú.” Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: “Không phải vừa vặn anh rất thích hợp sao?”
Nguyễn Linh không nhịn được cười.
“Diệp Cảnh Trì.” Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào người đàn ông: “Em phát hiện, mặt anh ngày càng dày rồi.”
Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc: “Có thể là do, ở bên em lâu rồi.”
Nguyễn Linh trợn mắt: “Đâu có lâu? Còn chưa được hai tháng nữa.”
Diệp Cảnh Trì nhìn cô thật sâu, chỉ ra sự thật: “Từ lúc chúng ta kết hôn đến giờ, vừa tròn ba
Nguyễn Linh khẽ giật mình.
Sau một thời gian dài, cô lại lần nữa cảm nhận được sự thăm dò đến từ Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh thậm chí nghi ngờ, Diệp Cảnh có lẽ đã đoán ra được điều gì đó, bởi vì cô cũng không hề ý che giấu tính cách của mình.
Nhưng nghĩ lại, thân thể này là của nguyên chủ.
Cho dù Diệp Cảnh Trì có thần thông quảng đại đến đâu, cũng biết cô đột nhiên thay đổi tính cách trong vòng một tháng sau khi kết hôn thôi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh không chỉ không hề bối rối, mà còn mang tâm tư đổ thừa: “Anh còn có mặt mũi nói nữa. Sau khi kết hôn, anh suốt ngày đi làm đến nửa đêm mớᎥ về nhà. Em một mình ở trong phòng, còn không biết anh có về hay không, có khác gì chưa kết hôn đâu.”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Cảnh Trì chợt trở nên sâu thẳm.
Nguyễn Linh nhận ra mình có vẻ nói hơi quá rồi.
Quả nhiên, Diệp Trì nhìn cô, trầm giọng nói: “Ý của em là……”
“Ý của em là!” Nguyễn Linh vội vàng ngắt lời: “Tháng đầu khi mới kết hôn không tính, vậy chỉ có hai tháng.”
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì trở nên có chút bất lực, nhưng vẫn thuận theo cô nói: “Vậy thì là hai tháng.”
Nguyễn Linh không muốn để người đàn ông tiếp tục truy hỏi, đành chuyển hướng câu chuyện: “À đúng rồi, anh gọi em lên đây làm gì? Còn bí mật gửi giấy nhắn gì nữa.”
Diệp Cảnh Trì nhàn nhạt nói: “Em ăn uống tiệc tùng lâu thế rồi, chắc cũng đã chán, nên anh gọi em lên đây hít thở không khí.”
Nguyễn Linh nhướng mày.
Đã đến lúc này rồi, còn giữ bí mật?
Nếu gọi cô lên đây chỉ để "hít thở không khí" thì sẽ phải nghi ngờ chỉ số IQ của Diệp Cảnh Trì, sao anh có thể trụ vững trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy?
Tuy nhiên hôm nay là ngày lễ hiếm hoi, Linh vẫn phối làm ra vẻ thất vọng: "Chỉ vậy thôi?"
Diệp Cảnh Trì không chút thay đổi nói: "Còn muốn chơi xích đu không? Anh giúp em đẩy."
Nguyễn Linh suy một lúc: "Ừ, được đó."
Nhiệt độ lúc này rất vừa phải, gió nhè nhẹ thổi qua người cũng rất dễ chịu.
Cô vừa ăn no xong, nghỉ ngơi một chút cũng rất hợp lý.
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì vô cùng dịu dàng: "Vậy em ngồi xuống đi."
Linh chỉnh lại váy, ngồi xuống xích đu.
Diệp Cảnh Trì cúi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Vậy anh bắt đầu đẩy nhé?"
Hơi thở ấm áp của người đàn ông khi nói chuyện tai Nguyễn Linh ngứa ngáy, cơ thể cũng hơi run lên.
Phản ứng của cô khiến Diệp Cảnh Trì cười khẽ, lúc này cảm giác tê dại càng rõ rệt hơn.
Nguyễn Linh quay đầu lại trừng Diệp Cảnh Trì: "Sao anh chậm chạp thế? Có thể đẩy nhanh lên không? Còn nữa, đừng đứng gần em quá."
"Được, được." Diệp Cảnh Trì bất lực đáp.
Cuối cùng người đàn ông cũng đứng dậy, bắt đầu giúp cô đẩy xích đu.
Xích đu bằng gỗ, cái ghế ở giữa được dây thừng buộc vào giá đỡ, biên độ không lớn nhưng rất chắc chắn.
Rất thích hợp để thư giãn một chút sau bữa ăn, nếu không muốn vận động mạnh.
Nguyễn Linh thỏa mãn thở ra một tiếng, ngắm nhìn phong cảnh trước mắt.
Nơi này khá xa trung tâm thành phố, cũng không có cảnh đêm rực rỡ của thành phố.
Nhưng cũng chính vì vậy, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn.
Hôm nay trời đẹp, không có mây, một vầng trăng khuyết màu trắng bạc treo trên bầu trời đêm đen kịt.
Trăng sáng sao thưa, rất dễ chịu.
Ngắm trăng được một lúc, sau lưng lại vang lên giọng nói có từ tính của người đàn ông.
“Muốn nhắm mắt lại không?”
Môi Nguyễn Linh khẽ nhếch lên: “Nhắm mắt lại, anh không sợ em ngủ gật à?”
Đung đưa một lúc lâu, cô thực sự có một chút buồn ngủ.
Diệp Cảnh Trì cười khẽ một tiếng: “Vậy thì anh chỉ còn cách bế em về nhà như lần trước thôi.”
Nguyễn Linh tất nhiên nhớ rõ lời nhắc “lần trước” của người đàn ông.
Lần đó là tham dự bữa tiệc từ thiện, cũng ở ngoại ô, kết quả cô lại ngủ gật trên đường về.
Lần nữa mở mắt ra, cô đã được Diệp Cảnh Trì bế kiểu công chúa, cuối cùng còn chiếm lấy phòng của Diệp Cảnh Trì một cách khó hiểu.
Nguyễn Linh không trả lời, chỉ nói: “Được rồi, em đã nhắm mắt.”
Cô đoán, Diệp Cảnh Trì chắc chắn đang định cho cô một bất ngờ.
Có lẽ là một trong những chiếc nhẫn trong số các bức ảnh mà anh đã cho cô xem mấy ngày trước.
Yên lặng một lúc, bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ.
Nguyễn Linh ngạc nhiên mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy pháo hoa nổ tung vào khoảnh khắc đó.
Con ngươi của cô hơi giãn ra.
Nguyễn Linh thực ra đã xem pháo hoa rất nhiều lần.
Lúc nhỏ vào dịp Tết, sau khi trưởng thành đi công viên giải trí, cùng các dịp khác nữa...
Chỉ là không có lần nào như bây giờ, không cần phải tranh giành vị trí trước với người khác, cũng không cần phải tìm kiếm một góc trời thuộc về mình giữa những chiếc điện thoại được giơ lên xung quanh.
Đây là lần đầu tiên, pháo hoa chỉ nở rộ vì một mình cô.
...
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Linh là: Có tiền thật tốt quá đi.
Một màn trình diễn pháo hoa như vậy, chi phí chắc chắn không nhỏ, thậm chí có lẽ cần phải xin phép một số giấy phép.
Khi mới bắt đầu xem, đầu óc của Nguyễn Linh bị bao trùm bởi đủ các suy nghĩ.
Trước tiên cô nghĩ, không biết thả pháo hoa một lần thế này tốn bao nhiêu tiền, nếu là cô, dù có đủ tiền cũng sẽ không nỡ.
Rồi lại nghĩ, không ngờ Diệp Cảnh Trì cũng chọn cách "quê mùa" như vậy, cô còn tưởng anh sẽ coi thường cách tạo bất ngờ phổ biến như này.
Tuy nhiên, rất nhanh Nguyễn Linh đã không còn thời gian để nghĩ về những thứ lộn xộn đó nữa.
Vẻ đẹp có sức mạnh xuyên thấu trái tim, đủ để khiến cô gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, đắm chìm vào đó.
Tiếng pháo hoa rất lớn, tiếng động đùng đùng cũng thu hút sự chú ý của những vị khách khác trong biệt thự.
Nguyễn Linh ở trên sân thượng không nhìn rõ lắm, chỉ lờ mờ thấy hình như có khá nhiều khách khứa từ trong biệt thự đi ra ngoài.