Năm 2000 : Từ Chạy Án Bắt Đầu.

Chương 26: VnExpress Thành Lập (1)



Chương 26: VnExpress Thành Lập (1)

Thuê nhà vào năm 2000 chưa bao giờ là dễ dàng, cho dù chọn được nhà thì nhiều khi đàm phán giá tiền không phải lần 1, lần 2 có thể xong.

Minh biết nếu một mình hắn giải quyết việc này thì sẽ rất tốn thời gian dù sao hắn còn nhỏ hơn nữa đây chưa bao giờ là điểm mạnh của hắn.

Bảo hắn ra chợ mặc cả hàng hoá thì hắn chuyên nghiệp nhưng đây là giá nhà, nó hiển nhiên không giống.

Minh hy vọng Phan Quân cho Lương Bổng đến giúp một tay dù sao năng lực của người ta đã được kiểm chứng trong Người Phán Xử nhưng Phan Quân lại phái một người gọi là Thế Đại Ca đi tới.

Người này có được việc không ? Minh cũng không biết cho nên hắn đang đợi đối phương nộp cho hắn một đáp án làm hắn hài lòng.

Kết quả người đàn ông tên Thế này quả thật làm không tệ.

Lúc này đã rơi vào khoảng 3h chiều, nhóm người đã sớm ai về nhà nấy, Minh cùng chú Thắng cũng đánh xe về nhà, trong lúc tiện đường hai người có ghé qua một quán Café cóc bên lề đường.

Thời đại này ở Việt Nam còn chưa có Starbucks, cho dù có thì Minh cũng không thích uống cái thứ này lắm.

Đỗ xe bên lề đường uống Café cóc, lúc này chú Thắng mới đưa hợp đồng thuê nhà cho Minh xem.

“Căn nhà cháu chọn là một căn biệt thự có thể nhìn thẳng ra hồ Tây, rộng 120 m2, có 80m2 là diện tích đất có thể sử dụng, 40m2 còn lại là sân vườn”

“Một căn nhà như vậy rất đắt, cháu chỉ có 10 triệu gần như không thể thuê được”.

Minh gật gù, hắn cũng không đáp chú Thắng mà là chăm chú nhìn hợp đồng cho thuê nhà.

“Toàn bộ quá trình chú cũng không tham dự mà chỉ nhìn kẻ tên Thế kia trả giá, hắn sau khi nhìn nhà lập tức nói với chủ cho thuê nhà rằng chúng ta sẵn sàng trả 20 triệu mỗi tháng”.

“Tiếp đó người đàn ông gọi là Kim kia không đồng ý, ông ta muốn 25 triệu mỗi tháng cho căn biệt thự này hơn nữa cũng muốn chúng ta không được đại tu hay ảnh hưởng đến kiến trúc của căn biệt thự”.

“Kỳ kèo một hồi, gã Thế kia đồng ý với mức giá 25 triệu mỗi tháng của đối phương nhưng yêu cầu quyền sửa sang lại căn biệt thự, đến khi hết hợp đồng cho thuê nhà thì phải đưa căn biệt thự trở về đúng hiện trạng ban đầu”.

“Hai bên lại trao đổi một số thủ tục, cuối cùng ký xuống”

“Hợp đồng thuê kéo dài 1 năm, trả trước 6 tháng tiền thuê nhà, từ tháng thứ 7 mỗi tháng đóng tiền nhà một lần”.

“Tiền điện tiền nước, tiền Internet cùng tiền điện thoại không tính vào tiền thuê nhà, do chúng ta tự trả, ngoài ra còn cần trả thêm một khoản phí cho người làm vườn, ông Kim kia tương đối quý trọng không gian xanh của biệt thự nhà mình”.



Chú Thắng nói đến đây dừng lại nhìn Minh một chút, thấy Minh vẫn không nói gì mới lại hồi báo tiếp.

“Về phần tiền thuê nhà, 6 tháng đầu tiên sẽ do công ty vận tải Đông Anh thay chúng ta giao, tổng cộng 150 triệu”

“Từ tháng thứ 7, tiền thuê nhà hai bên chia đôi, chúng ta cùng công ty vận tải Đông Anh mỗi người trả 12.5 triệu”.

Chú Thắng nói đến đây thì dừng lại.

Cho dù trải qua nhiều sóng gió trong đời, chú Thắng vẫn bị động tác của công ty vận tải Đông Anh làm giật mình.

Trong việc này, công ty vận tải Đông Anh cần bỏ ra hơn 200 triệu, thủ bút không thể kêu là không lớn.

Đừng nói là chú Thắng, ngay cả Minh cũng cảm thấy khó mà tin được.

“Phan Quân có quyết đoán bậc này thì không lạ nhưng mà gã Thế kia cũng có quyết đoán như vậy ? có thể thay Phan Quân ra quyết định như vậy ?”

“Bỏ ra hơn 200 triệu không vì bất cứ lợi lộc gì, lại chỉ muốn kết giao với ta ?”.

Minh ở trong lòng đánh giá tình hình, hắn thừa nhân hắn coi thường Thế, coi thường Phan Thị.

Theo Minh dự đoán, tình huống sẽ phát sinh theo hai chiều hướng.

Nếu Lương Bổng đến thì hai bên sẽ đàm phán đến một mức độ thích hợp, đại khái là 20 triệu mỗi tháng sau đó Phan thị vì lấy lòng Minh sẽ gánh một nửa tiền thuê nhà, Minh cũng chỉ cần bỏ ra 10 triệu.

Nếu người tới không phải Lương Bổng mà là Hùng cá rô chẳng hạn thì phức tạp hơn một chút, Hùng cá rô sẽ mang giá tiền cắn c·hết ở 15 triệu, sau đó . . . dùng các biện pháp ‘nghiệp vụ’ để ép giá căn biệt thự này.

Việc này sẽ tốn thêm kha khá thời gian của Minh thậm chí có thể tạo ra phiền phức không đáng có nhưng quả thật tiết kiệm tiền, đương nhiên tiếp đó Minh vẫn cần bỏ ra 10 triệu, phía Phan thị bỏ ra 5 triệu ‘cúng’ cho Minh.

Cách làm này tương đối . . . xã hội đen.

Nhưng Minh không ngờ được gã Thế kia còn bạo chi hơn, vậy mà chấp nhận giá tiền 25 triệu mỗi tháng hơn nữa thật sự để Phan thị gánh một cái giá lớn.

Là Phan Quân bật đèn xanh hay gã Thế kia có quyền ‘tiền trảm hậu tấu’ hơn nữa cũng đủ khả năng thuyết phục Phan Quân ?.

“Cậu Minh, có một việc chú phải nói với cậu”



“Dạ, chú cứ nói ạ”

“Chú không biết cậu làm sao quen được mấy người kia nhưng đều là kẻ nguy hiểm, nhất là gã gọi là Thế, kẻ này chỉ sợ đã g·iết người”.

Chú Thắng nói như vậy, Minh trầm mặt lại nhưng cũng không có ý kiến.

Giết người mà thôi, có gì là lạ ? trong thế giới Cảnh Sát Hình Sự này không có án mạng mới là bất thường.

“Dạ cháu biết ạ, cháu sẽ cẩn thận”.

Minh cũng không phản đối lời chú Thắng, cũng rất đơn giản gật đầu cho chú Thắng yên tâm nhưng trong lòng đánh giá ‘đại ca’ Thế cao vài phần.

Kẻ này để Phan thị ăn thiệt to nhưng chỉ cần Minh không phải loại người ‘cạn tàu ráo máng’ thì hắn sẽ phải nhớ ngày hôm nay Phan thị trả giá thế nào.

Nhưng Minh thật sự không nghĩ ra, Phan thị đang cầu cái gì từ hắn mà phải trả giá lớn như vậy ? chỉ là thông qua hắn móc nối với Cao gia sao ?.

Nghĩ không ra, Minh quyết định không nghĩ nữa, hắn cẩn thận trả hợp đồng cho chú Thắng, bắt đầu tính toán làm sao xây dựng VnExpress.

Hiện tại hợp đồng thuê nhà đã ký xong nhưng phải ngày 1/9 Minh mới có thể chuyển vào, tính đến đó còn mấy ngày nữa.

Cũng theo Minh dự đoán, đại khái vào tầm này thì tên miền VnExpress cũng sẽ được duyệt, kể cả sắp tới Quốc Khánh thì hồ sơ do cụ Cẩn gửi lên cũng không vì vậy mà chậm trễ.

Nguyên nhân vì sao ? vì cụ Cẩn là cựu chiến binh hơn nữa có quân hàm hẳn hoi.

Cụ Cẩn – ông nội của Minh tuy đã về hưu, tuy đã thôi hết chức vụ nhưng vẫn là một thiếu tướng của q·uân đ·ội nhân dân Việt Nam.

Cái này không phải dát vàng lên người cụ Cẩn mà là . . . thiết lập thế giới này.

Cụ Cẩn xuất thân quân nhân, là cựu chiến binh hàng thật giá thật, vậy một vị chủ tịch uỷ ban nhân dân thành phố Hà Nội vào thời điểm đó nếu có xuất thân q·uân đ·ội thì phải mang hàm gì ?.

Đáp án là hàm tướng, ít nhất thiếu tướng.

Cụ Cẩn quả thật là thiếu tướng hàng thật giá thật hơn nữa còn là một ông tướng thời chiến.

Nhân vật bậc này lại đi theo đường ‘Viettel’ hồ sơ không được duyệt hoả tốc mới là lạ.



“Thế nào là sinh ra ở vạch đích ? thế này là sinh ra ở vạch đích chứ còn gì nữa thậm chí phải đi lùi mới về đến vạch đích”

Minh đối với gia thế của mình kiếp này càng ngày càng bội phục, hắn lập tức cùng chú Thắng đánh xe về nhà sau đó để chú Thắng tự mình đi trả xe cho công ty Dược Phẩm Số 5, còn hắn lại bắt đầu trở về phòng của mình tính toán.

Trụ sở của toà báo đã có, vậy còn cần hai thứ nữa.

Đầu tiên là nhân viên, thứ hai là máy móc.

Máy móc khó khăn nhất thật ra là máy tính dù sao bọn hắn không làm máy giấy, không cần xưởng in thậm chí chẳng cần con đường tiêu thụ.

Mà máy tính đặt tại Cao gia lại không tính là gì, đừng nói cha hắn là cục trưởng cục xuất khẩu, nhìn mẹ hắn kia kìa.

Bà Dung quả thật không thiếu thần thông, không thiếu con đường.

Máy tính vào năm 2000 rất đắt, giá trung bình lên tới 10 triệu đồng, cao cấp hơn phải lên tới 15 triệu.

Tất nhiên đây là máy tính để bàn, Laptop lại là mức giá khác.

Tuy nhiên Minh tin tưởng mẹ mình, tin tưởng mẹ hắn có thể cầm đến hàng tốt giá rẻ.

Máy tính cấu hình trung bình, cỡ ‘Ram 64 MB – CPU Celeron – màn hình 14 Inch CRT’ dưới tay mẹ hắn cũng chỉ khoảng 7-8 triệu nhưng với người khác không có 10 triệu không được.

Cấu hình cao cấp tỷ như ‘Ram 128 MB – CPU Pentium – màn hình 17 inch CRT’ căng hết cỡ cũng chỉ 12 triệu, nhà khác không có 15-16 triệu mua không được.

Đấy còn là hàng chính hãng, nếu mà hàng Made In China nhưng đóng mác Eu chính hãng thì còn rẻ nữa.

“Máy tính trong mắt ta rất đơn giản, máy Fax, máy in, máy photo thì lại càng đơn giản”

“Vấn đề hiện tại là nhân viên”

Minh nghĩ đến nhân viên, trong mắt hơi sáng lên.

Hắn nghĩ tới Phan Hương cùng Cao Thanh Lâm.

Minh cũng không tơ tưởng gì Phan Hương nhưng người ta học ở Ngoại Thương, tuy chỉ là sinh viên năm nhất nhưng sinh viên thời đại này vẫn rất quý, cũng bảo chứng cho tài năng, từ cửa Phan Hương đi tìm kiếm nhân tài không khó.

Người còn lại hiển nhiên là Cao Thanh Lâm, nếu đám bạn bè của Minh đa số đều đang học cấp 2, hiếm lắm có người cấp 3 thì bạn bè của anh hắn cũng đến tuổi tốt nghiệp đại học đến nơi, biết đâu từ Cao Thanh Lâm có thể tìm được cái gì ?.

Nghĩ là làm, Minh một bên nhắn tin cho Phan Hải, một bên lại lên Yahoo nhắn tin cho anh trai.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.