Đi lòng vòng một hồi thì hắn thấy có một người ăn xin bị cụt hai chân đang ngồi lủi thủi một chỗ trong rất đáng thương, trước mặt là một cái nón rách chứa mấy đồng tiền lẻ, chắc hẳn do mấy người khác để vào .
Rờ trong túi lấy ra tờ hai mươi hồn nguyên hắn đi thẳng tới chỗ người ăn xin, giúp được một chút thì cũng coi như làm việc thiện .
Trong lúc hắn đi tới thì người ăn mày nhìn chằm chằm đồng hồ ở cửa hàng bên đường, lúc Thiên Tiếu còn cách người này chỉ khoảng năm mét thôi thì người này đột nhiên nói :
“Tan làm rồi .”
Trong ánh mắt khó hiểu của hắn thì người kia đứng dậy, hóa ra chiếc áo khoác rách tả tơi dùng để che đi đôi chân còn nguyên vẹn ở đằng sau, hai chân cụt lủng lắng đằng trước chỉ là đồ nhựa được làm tinh xảo một chút .
Người kia từ dưới gốc cây lấy ra một chiếc nhẫn đeo lên tay, khẽ kéo một cái quần áo rách rưới trên người liền biến mất, bên trong đã mặc sẵn một bộ đồ thể thao .
Đội mũ phớt, đeo kính đen một sành điệu, đeo lên tai nghe kết nối với quang não rồi chạy bộ dọc theo con đường bên hồ .
Tất cả diễn ra chỉ trong không đến mười giây khiến cho Thiên Tiếu vẫn chưa ngậm được mồm lại, một cú lừa thật to .
Dùng tay vuốt ngực cho đỡ tức hắn cằn nhằn :
“May thật chút nữa là ăn phải cú lừa, thôi đi vào quán cà phê uống một cốc cái đã .”
Gần đây có một quán cà phê rất ngon, chỉ là giá cả hơi đắt, thường thì sau một tuần làm việc mệt mỏi hắn sẽ đến đó vào mỗi buổi chiều .
Vốn chỉ là một người bình thường nên hắn thường chỉ thưởng cho mình một bữa ăn ngon tại quán đã đủ mãn nguyện, hai năm liên tục hắn cứ đến đây đúng giờ mỗi chủ nhật chưa bỏ qua bất cứ ngày nào .
Hứ hư hừ
Ngâm nga giai điệu yêu thích đi tới cửa quán thì hắn giật mình khi thấy một chiếc xe không có người lái đang trượt xuống dốc, tốc độ không nhanh nhưng đi qua đoạn này không ngừng nó lại thì sẽ rất nguy hiểm .
Không chút do dự hắn lấy từ bên đường hai cục gạch lớn, may sao cửa hàng gần quán cà phê đang xây lại nên mới có gạch, bằng không thì chẳng biết làm sao để chặn chiếc xe lại .
Chạy thật nhanh đặt hai viên gạch lớn vào hai bánh trước, chiếc xe dừng lại hắn liền đi vào trong quán cà phê, vị trí hắn chọn là một chiếc bàn khá rộng nằm ở trong góc .
Chỗ này rất ít khi có người ngồi bởi không có cửa kính nhìn ra bên ngoài, bình thường cũng chỉ có mấy người đi một mình mới tới đây ngồi .
Phục vụ quán là một vị tỷ tỷ, thực ra nàng cũng là chủ quán luôn, có khách quen như Thiên Tiếu tới thì nàng cũng đi tới nói chuyện, cũng không có quá nhiều người trung thành với một quán trong vòng nhiều năm như hắn .
Chủ quán tỷ tỷ cười nói :
“Vẫn như mọi khi chứ Thiên Tiếu .”
Thiên Tiếu ngồi xuống chỗ quen thuộc gật đầu :
“Vẫn như những lần trước, hôm nay ta đến trễ .”
Chủ quán cầm khăn lau bàn tới, nhẹ giọng hỏi han :
“Ngươi hôm nay nhiều việc vậy sao, sáng giờ chạy mấy chuyến rồi ?”
Nàng thường thấy hắn đi giao hàng rồi mới tới đây nên sẽ hỏi như vậy, hắn hôm nay không đi làm nên cũng thành thật :
“Sáng nay ta đi mua Hồn Ngọc về tu luyện, sắp tới chắc không thể đi làm nhiều nữa, còn nửa năm nữa liền tốt nghiệp rồi, phải tập trung tu luyện để đỗ vào được cao cấp học viện .
Ta không nghĩ sẽ đi vào được trường nổi tiếng thế nhưng cũng phải đỗ cái đã, không được thì mất mặt lắm, nếu có đi làm cũng chỉ có thể tìm công việc gì ít tốn thời gian một chút .”
Dường như nhớ tới chuyện gì đó chủ quán liền lấy giấy viết ra một dãy số :
“Hôm trước tỷ đi thăm mẹ tại bệnh viện thì phát hiện bọn họ đang tuyển vị trí nhân viên chăm sóc tinh thần, công việc cũng đơn giản lại có lương khá cao .
Đã thế còn rất hay được người nhà của bệnh nhân cho tiền riêng, khi nào rảnh thì tới, một tuần đi làm tối thiểu ba buổi, mỗi buổi ít nhất ba tiếng .”
Thiên Tiếu nhận lấy số điện thoại rồi cảm ơn chủ quán, hai người trò chuyện thêm một chút, đang nói giữa chừng chủ quán bị gọi đi có chút việc, lúc này lại chỉ còn một mình hắn ngồi một chỗ dùng quang não lướt mạng .
Uống xong cà phê, ăn xong bánh ngọt hắn liền tính tiền, số tiền vẫn y như mọi lần nên hắn đưa ra đúng như thế, nhân viên thu ngân cũng không thèm đếm lại, cất luôn vào trong tủ tiền .
Sự tin tưởng gây dựng rất khó, hai năm ngoại trừ lần đầu tiên tới thì Thiên Tiếu chưa một lần bắt nàng thối tiền thừa .
Thiên Tiếu vừa đi ra cửa vừa hỏi Vạn Biến :
“Nãy giờ ta đã nhận được chút Niệm Lực nào chưa ?”
Vạn Biến có chút không vui :
“Niệm Lực chưa thấy tý nào nhưng Nghiệp Lực thì nhận được không ít .”
Vô lý
Làm chuyện tốt không nhận được Niệm Lực, lý gì lại nhận phải Nghiệm Lực, khi vừa bước ra ngoài liền thấy chủ quán tỷ tỷ đang đứng cùng mấy người nữa hóng chuyện .
Cũng chen vào bên trong nghe ngóng Thiên Tiếu khẽ giọng hỏi :
“Có chuyện gì thế ?”
Chủ quán thấy hắn liền nói :
“Chiếc xe bị c·hết máy, phanh xe cũng đơ rồi, mấy người đàn ông thi nhau đẩy, họ muốn muốn mượn độ dốc của con đường để cho chiếc xe di chuyển, có điều nửa tiếng đồng hồ không làm nó di chuyển chút nào . Vừa nãy có người đi kiểm tra thì phát hiện không biết người nào mang gạch chặn ở hai bánh trước, đã thế trên một viên còn có mảnh thép uốn nên đã đâm lủng một bánh, ai mà ác thế không biết, bắt được phải đánh cho một trận đúng không Thiên Tiếu .”
Nàng quay qua nhìn hắn thì làm gì còn Thiên Tiếu nào nữa .
"Sao hôm nay hắn lại về vội thế nhỉ ."
Bình thường làm chuyện tốt không khó, bây giờ muốn chủ động làm việc tốt thì lại khó khăn đến mức kỳ lạ, hắn thở dài một tiếng quyết định về nhà trước rồi tính sau, trời cũng sắp tối .
Không về nhà trước bảy giờ tối thì chắc chắn sẽ bị mẹ kế của hắn ta cằn nhằn cả một buổi, dù sao hắn cũng chỉ về nhà một bữa duy nhất trong tuần nên phải đúng giờ .
Vừa đúng bảy giờ tối thì hắn ta về đến nhà, con đường vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, hắn không muốn đi tới đây nhiều bởi hắn sẽ nhớ lại những kỷ niệm lúc cha mẹ của hắn vẫn còn sống .
Mỗi lần như vậy lòng hắn lại nhói đau, hắn ít khi về nhà cũng vì lý do này, huống gì trong nhà thực sự hắn cũng chẳng thân thiết với hai nàng cho lắm .
Hai nữ nhân trong nhà tuy tốt đối với hắn, nhưng chung quy không phải ruột thịt nên đến giờ vẫn còn có chút ít ngại ngùng .
Nói đến mẹ kế Lý Nhã Lan thì thực sự nàng chưa bao giờ là người nhà của hắn cả, cha hắn và nàng ta tới với nhau cũng chẳng phải là họ yêu đương .
Tất cả đều do một thỏa thuận giữa hai người, cha hắn nhận của nàng mười triệu, đổi lại phải kết hôn với nàng ta .
Lý Nhã Lan hai mẹ con tới từ Thanh Long Đế Quốc, thế nên trừ khi nàng kết hôn với một nam nhân ở Huyền Vũ Đế Quốc, mới trở thành công dân của đế quốc .
Cưới nhau về xong thì hai cha con Thiên Tiếu sống riêng phần mình, hai mẹ con nàng sống riêng phần họ, hiện tại nàng quan tâm hắn chỉ vì ơn nghĩa với cha của hắn .
Thiên Tiếu đi vào nhà gặp Lý Nhã Lan liền chào :
“Nhã Lan tỷ, ta về rồi .”
Lý Nhã Lan và Lý Nhã Kỳ đã bắt đầu nhậu nhẹt, hai mẹ con nhà này đều rất thích uống bia, lần nào hắn về cũng thấy hai người đang uống bia với nhau một cách hăng say .
Thật sự chẳng thể hiểu nổi bọn họ nghĩ cái gì trong đầu, hai cô gái ngày nào cũng nhậu với nhau, lon bia thì vứt lung tung, bát đĩa chất thành núi không rửa .
Trong mắt người ngoài thì hai bọn họ chính là hai cái siêu cấp đại mỹ nhân, được ở chung với họ khiến cho bất cứ ai cũng hâm mộ hắn ta . Có điều thực sự phải ở trong nhà này thì mới biết được lý do tại sao hắn phải chạy qua La gia ở cả tuần mới về nhà một lần, tất cả đều có lý do .
Lý Nhã Kỳ nhìn thấy hắn dơ lên lon bia cười to :
“Đại ca làm một ly không ?”
Cô bé này chỉ mới mười sáu tuổi thế nhưng tửu lượng đã quỷ khóc thần sầu, nàng cũng giống y chang mẹ nàng, gương mặt dễ thương như thiên sứ, đôi mắt to tròn, sống mũi cao cao, bờ mi hai mí dài dài cong v·út, đôi mắt sáng như sao .
Cả hai người giống nhau như đúc, không ai có thể tin được hai người bọn họ là mẹ con, nhìn cứ như chị em sinh đôi .
Ngoài cảnh vật gợi nhớ ký ức buồn, trong nhà toàn người lười thì còn do bọn họ ăn mặc quá mức thoải mái, như lúc này cả hai chỉ mặc chiếc áo phông .
Đi từ ngoài vào còn nhìn thấy cả quần chíp của cả hai, cả hai chỗ nào cần to đều thì đều thuộc hàng ngoại cỡ, hắn có nhắc nhở thì thì cũng được mấy bữa thì đâu lại vào đó .
Ở nhà là như thế nhưng người ngoài lại chẳng hề biết được sự thật, Lý Nhã Lan là một nhà văn nổi tiếng với cả triệu người hâm mộ, mỗi lần nàng ra sách thì rất nhanh chóng sẽ cháy kệ .
Đó cũng chính là lý do nàng suốt ngày chỉ ăn với ngủ nhưng tu vi vẫn là Hồn Vương sơ kỳ, đơn giản thì bởi có tiền là có tất cả, nàng thực ra cũng chẳng ảnh hưởng tới hắn quá nhiều .
Người khiến cuộc sống hắn bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là muội muội Lý Nhã Kỳ, dù chỉ mười sáu tuổi nhưng đã đạt được Thất Hồn Cảnh sơ kỳ, học vượt lớp và trở thành lớp trưởng của lớp hắn .
Không cần nói thì cũng có thể hiểu chuyện gì khi ngươi học cùng lớp với đứa em gái thua mình hai tuổi, đã thế còn thua kém nhiều như thế, đây chính là t·hảm h·ọa, hai người đã đấu với nhau rất lâu, nhưng kẻ chiến bại luôn là Thiên Tiếu .
Thiên Tiếu là học sinh thiên tài, mới chỉ mười tám tuổi nhưng đã tinh thông “tứ đại binh vương chi khí” bao gồm, côn, đao, kiếm, thương, những loại khác cũng xài trên mức tốt .
Không chỉ v·ũ k·hí lạnh, hắn còn từng đoạt giải khi sử dụng v·ũ k·hí nóng như súng lục, súng ngắm, súng trường . Thiên Tiếu có năng khiếu rất mạnh, ai cũng phải công nhận, ngoài ra hắn còn học các Hồn Kỹ cực kỳ nhanh .
Hắn ta có thể chiến thắng Lý Nhã Kỳ chỉ trong một nốt nhạc nếu hai người dùng binh khí tự do, nhưng khi chiến đấu bằng Khí Hồn thì thực lực chênh lệch rõ . Đơn giản Khí Hồn của nàng cực kỳ bá đạo .
Một cặp súng lục tên Song Tử
Khí Hồn của nàng ta được đặc cách đặt tên ngay khi nàng lên Ngũ Hồn Cảnh, Khí Hồn đã bá đạo rồi nàng còn được người mẹ giàu có đầu tư thêm Hồn Ngọc đầu tiên là Bạch Ngọc Dơi Yêu .
Song Tử liền sở hữu khả năng phát ra sóng âm định vị được vị trí của đối thủ, Lý Nhã Kỳ có thể bắt chẳng cần nhìn, còn có xác suất dự đoán chính xác vị trí di chuyển của đối phương, khả năng chiến thắng với nàng ta khi tay đôi là một con số không tròn trĩnh .
Chính vì thế không chỉ trong nhà, ở trên trường hiện tại hắn cũng rất khổ sở, cảm giác ở ngoài đường còn dễ chịu hơn ở nhà rất nhiều, nhưng chuyện này mới diễn ra trong năm nay, lý do thực sự khiến hắn không dám về nhà chính là bữa cơm ác mộng .
Trên bàn mấy món ăn đen thùi lùi, món súp cua nguyên con, con cua lại còn nguyên vỏ, thịt kho tàu nguyên khối cháy đen, trứng bóc chưa hết vỏ, mùi nước mắm nồng nặc khắp nhà, hắn đoán chắc nàng phải đổ ít nhất nửa chai nước mắm .
Khi cha của hắn t·ai n·ạn mất thì nàng đồng ý chu cấp hết cho hắn, chỉ có một yêu cầu duy nhất là tối tối phải nhậu chung với nàng, bình thường thì dọn dẹp nhà cửa giúp hai mẹ con nàng .
Chỉ một tuần thôi hắn đã không chịu nổi, mấy món ăn này chẳng khác nào ác mộng, xơi một miếng thôi là đủ khiến ruột gan hắn đảo loạn .
Hai mẹ con nhà này lười biếng vô cùng nhưng chỉ chăm mỗi việc nấu ăn, thực sự là vô cùng kinh khủng kh·iếp, thế nhưng nhất quyết không để hắn động vào căn bếp của họ .
Bữa ăn cuối cùng do dọn vệ sinh bếp không kỹ mà trong rau xào xuất hiện một con gián, Thiên Tiếu may mắn trúng được số độc đắc, từ đó dù phải chạy xe ngoài đường kiếm từng đồng hắn cũng quyết không về nhà ăn cơm .
Làm việc cực khổ không sao cả, ở nhà này tầm một tháng thôi hắn sợ mình không giữ được mạng, ngồi vào bàn ăn hắn cố gắng nuốt xuống vài ngụm đồ ăn, cái này coi như như là phép lịch sự .
Uống say rồi thì bỏ vào phòng riêng chuẩn bị tiếp tục sáng tác, chỉ còn có Lý Nhã Kỳ và Thiên Tiếu ngồi uống với nhau, nhìn nàng ăn đồ ăn ngon lành hắn cảm thấy thật sự khó hiểu .
Ở trường học đồ ăn hơi dở một chút thì nàng lập tức chê ngay, trong khi đó đồ ăn ở nhà kinh khủng như vầy lại ăn một cách ngon lành, hắn hoài nghi vị giác của hai mẹ con nhà này có vấn đề .
Ném ra một cọc tiền 20 ngàn hồn nguyên cho Thiên Tiếu :
“Ta cho đại ca chút tiền tiêu vặt .”
Lý Nhã Kỳ thường hay cho hắn tiền tiêu vặt mỗi lần về nhà, trên trường hai người đối đầu nhưng cô em gái này cũng rất biết cách quan tâm hắn, có điều vừa cầm cọc tiền lên Thiên Tiếu liền cảm giác có gì đó khác thường .
Bình thường nàng cho hắn tiền nhưng không nhiều như thế, vội đặt tiền lại lên bàn đẩy ngược về phía em gái, hắn không muốn vướng vào bất cứ rắc rối nào .
Thấy dấu hiệu chống đối xuất hiện, nàng ta khoanh tay :
"Đại ca hôm nay chê tiền cơ đấy ."
Hắn lắc đầu ra vẻ "đừng hòng lấy tiền dụ ta" rốt cuộc có chuyện gì Thiên Tiếu không biết nhưng nàng không nói ra hắn sẽ không cầm tiền .
Hai người sau đó ngồi đấu mắt với nhau một hồi lâu, thế là đã rõ, thái độ của em gái cho hắn biết rõ rằng tiền này cầm vào thì sẽ phải trả giá .
Thiên Tiếu cười cười :
" Mỗi lần ngươi chỉ viện trợ cho đại ca vài ba trăm uống nước, hôm nay cho 20 ngàn, nói không có chuyện gì đ·ánh c·hết ta cũng không tin . Nhã Lan tỷ không có ở đây ngươi mau nói đi, nếu không nói thì ta đi ngủ đây ."
Hắn vừa đứng dậy thì nàng vội vàng chạy ra đằng sau hắn nắm vai kéo hắn ngồi xuống . Đó uống quá nhiều bia nên gương mặt của nàng có chút đỏ lên, nàng ngồi lên đùi hắn, tay quàng qua vai .
Nàng dùng giọng nũng nịu :
" Đại ca cảm thấy ta đã lớn chưa ?"
Nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng hắn nuốt nước miếng một cái đáp :
“Lớn lắm .”
Lý Nhã Kỳ thì thầm vào tai hắn :
“Ta trưởng thành rồi nên muốn có chút trải nghiệm của người trưởng thành, đại ca giúp ta được không ?”