Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 204: Chương 204



Cô hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc ở cữ.

Nhưng Vương Tuệ Lan chỉ cười nhạt, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định:

"Tuổi trẻ giữ gìn cẩn thận là được. Giờ em nghĩ ăn no bụng còn quan trọng hơn sức khỏe lâu dài. Sau này kiếm tiền em cũng không phải chu cấp cho ai nữa, em sẽ sống tốt hơn, dành dụm để mua một căn nhà cho riêng mình."

Càng tiếp xúc với cô ấy, Tần Chiêu Chiêu càng yêu mến tính cách kiên cường này.

Cô muốn giúp Vương Tuệ Lan vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

Làm ở xưởng giày hơn hai tháng, cô đã kiếm được gần sáu mươi đồng. Bây giờ mỗi tháng Lục Trầm đều đưa tiền trợ cấp cho cô, gia đình không thiếu tiền. Nghĩ một lúc, cô lấy hai trăm đồng, đặt vào tay Vương Tuệ Lan.

"Em cứ cầm lấy số tiền này. Sau khi xuất viện đừng vội đi làm, thuê một phòng trọ rồi tìm người chăm sóc để tĩnh dưỡng ít nhất một tháng. Hai trăm đồng này chắc là đủ."

Vương Tuệ Lan giật mình, vội vàng đẩy tay Tần Chiêu Chiêu ra, kiên quyết từ chối:

"Hai người đã giúp em rất nhiều, ngay cả viện phí cũng ứng trước cho em. Em không thể nhận thêm tiền của hai anh chị nữa, thực sự cảm ơn hai người, nhưng số tiền này em không thể lấy."

Đúng lúc này, Lục Trầm từ ngoài trở lại sau khi thanh toán xong viện phí. Nhìn thấy Vương Tuệ Lan từ chối hai trăm đồng, anh không nói nhiều mà chỉ nhẹ nhàng bảo:

"Em cứ cầm lấy đi. Trong tay có tiền sẽ bớt khó khăn hơn."

Nhưng Vương Tuệ Lan vẫn rất cứng rắn, nói gì cũng không chịu nhận.

Cuối cùng, Lục Trầm nói:

"Vậy coi như vợ chồng anh cho em mượn. Khi nào có tiền, em trả lại cũng được."

Nghe vậy, Vương Tuệ Lan mới không từ chối nữa. Cô run rẩy đưa tay nhận lấy số tiền từ Tần Chiêu Chiêu, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào:

"Cảm ơn hai anh chị... Hai anh chị là ân nhân cả đời này của em."

Tần Chiêu Chiêu dịu dàng cười:

"Đừng nghĩ ngợi gì cả. Bao giờ có trả lại cũng được, chị chỉ mong số tiền này giúp em vượt qua giai đoạn khó khăn trước mắt."

Vương Tuệ Lan nghẹn lời, không biết nói gì để diễn tả sự biết ơn lúc này.

Cô thề rằng, nhất định sẽ sống thật tốt để không phụ tấm lòng của họ.

Điều mà đôi vợ chồng Lục Trầm không ngờ tới là, những gì họ làm ngày hôm nay không chỉ cứu rỗi một cô gái, mà còn đem lại cho họ những điều bất ngờ trong tương lai.

Ngồi thêm một lát, Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm đứng dậy rời đi để Vương Tuệ Lan nghỉ ngơi.

Cô ấy muốn ngồi dậy tiễn họ, nhưng Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đè vai cô xuống, không cho phép:

"Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức thật khỏe đi. Bác sĩ đang tìm người chăm sóc cho em, ba ngày nằm viện này sẽ có người ở cạnh chăm sóc em."

Lục Trầm cũng nói thêm:

"Anh đã trả phí chăm sóc rồi, em không cần lo thêm gì cả."

Lúc này, Vương Tuệ Lan chỉ có thể nghẹn ngào nói cảm ơn.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai vợ chồng quay về doanh trại.

Vừa về đến nhà, Lục Trầm liền ôm lấy eo Tần Chiêu Chiêu, giọng nói đầy yêu thương:

"Chiêu Chiêu, em nghén nặng thế này thì công việc ở xưởng giày cứ để đó, nghỉ ngơi ở nhà đi."

Tần Chiêu Chiêu dựa vào lòng anh, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô đã quen với công việc ở xưởng. Ở đó, cô có những người bạn như Thu Cúc, họ đều rất dễ nói chuyện, mỗi ngày cùng nhau tán gẫu khiến thời gian trôi qua nhanh hơn. Công việc ở xưởng cũng không quá vất vả.

Ở nhà mới thực sự buồn chán.

Không có tivi, không có điện thoại, quanh quẩn chỉ có vài người trong khu gia đình. Không có chút giải trí nào, mỗi ngày mở mắt ra đã nghĩ đến việc phải đối mặt với một ngày dài nhàm chán trôi qua như thế nào.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu có chút nài nỉ:

"Em không sao đâu. Lục Trầm, em thực sự không muốn từ bỏ công việc này. Khi anh không có nhà, em ở nhà rất buồn. Ở xưởng em còn có người nói chuyện, có bạn bè, lại có thể kiếm thêm chút tiền. Em không muốn ở nhà."

Lục Trầm dịu dàng nhìn Tần Chiêu Chiêu, ánh mắt đầy lo lắng:

"Anh chỉ sợ em không chịu nổi thôi."

Tần Chiêu Chiêu bật cười, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương:

"Em biết chừng mực mà. Nếu cảm thấy không chịu được nữa thì em sẽ nghỉ ngơi ngay, anh đừng lo."

Nghe vậy, Lục Trầm cũng yên tâm phần nào, khẽ gật đầu:

"Được rồi, anh nghe theo em."

Tần Chiêu Chiêu tinh nghịch trêu:

"Chồng em đúng là người tốt."

Lục Trầm bật cười, vươn tay véo nhẹ chóp mũi cô:

"Vợ anh cũng là người tốt."

Hai vợ chồng nhìn nhau rồi cùng bật cười, tiếng cười giòn tan vang vọng trong không gian nhỏ bé nhưng tràn đầy hạnh phúc.

Sau một lúc trò chuyện thân mật, Lục Trầm vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Anh chăm sóc Tần Chiêu Chiêu như một nữ hoàng, không cho cô làm bất cứ việc gì. Cô chỉ cần ngồi bên cạnh nói chuyện với anh, ngay cả nhặt rau cũng không cho động tay.

Thấy anh có phần làm quá, Tần Chiêu Chiêu bất đắc dĩ nói:

"Em cúi người một chút cũng chẳng sao đâu, em bé trong bụng còn nhỏ lắm mà."

Lục Trầm lắc đầu, kiên quyết:

"Dù nhỏ xíu như hạt kê thì cũng phải chăm chút cẩn thận. Nhỡ có gì sơ suất thì sao?"

Tần Chiêu Chiêu không nhịn được cười, giải thích:

"Phụ nữ mang thai cũng cần vận động nhẹ nhàng, cả ngày ngồi yên một chỗ mới không tốt đấy."

Nhưng Lục Trầm vẫn kiên định với quan điểm của mình, kiên quyết không để cô làm gì cả. Cuối cùng, Tần Chiêu Chiêu không nói lại anh, đành ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ngoài sân, vừa hóng gió vừa trò chuyện cùng chồng.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.