Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 218: Chương 218



Lục Phi thật sự cảm thấy mệt mỏi. Cuộc sống như thế này, rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc?

Anh đứng dậy, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:
"Tùy em nghĩ thế nào cũng được. Nhưng nếu em còn muốn tiếp tục sống cùng nhau, anh mong hôm nay em đừng làm mọi người mất vui."

Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng.

Lục Phi đi thẳng vào bếp, vừa bước vào đã thấy Lục Dao đang ngồi xổm nhặt rau, đôi tay thoăn thoắt nhưng ánh mắt lại đầy suy tư.

Thấy anh trai vào, Lục Dao ngẩng đầu, cười nói:
"Anh, không cần giúp đâu. Em tự làm được mà, anh ra ngoài với chị dâu đi."

Lục Phi kéo một chiếc ghế ngồi xuống, thở dài:
"Cô ấy đâu phải trẻ con mà cần phải trông chừng. Hôm nay cô ấy không được khỏe, nên có chút khó chịu, em đừng để ý."

Lục Dao mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý: "Anh nói gì thế, người một nhà cả mà, em không để bụng đâu. Anh cũng đừng để bụng nhé, ra ngoài với chị ấy đi. Hôm nay anh hai và chị dâu về, em không muốn có chuyện gì không vui."

Cô cố ý nói khéo, ngầm nhắc nhở rằng mỗi lần Giang Tâm Liên về nhà chồng đều gây ra không khí căng thẳng. Nếu lần này vẫn như vậy, e rằng ai cũng sẽ khó chịu.

Lục Phi hiểu ý, chỉ cười nhạt: "Không sao đâu."

"Vậy thì tốt, anh ra ngoài đi." Lục Dao không nói thêm nữa, chỉ đẩy nhẹ anh trai ra phía cửa.

Lục Phi cũng không muốn quay lại phòng khách đối mặt với vợ, vì ở bên cạnh Giang Tâm Liên lúc này chỉ càng khiến anh thêm ngột ngạt. Thay vì vậy, anh mở cửa bước ra sân, đi dạo cho thoải mái đầu óc. Vừa ra đến cổng, anh đã thấy một chiếc xe quân đội quen thuộc đang chầm chậm tiến vào.

Nhận ra xe của em trai, Lục Phi lập tức vui vẻ, vội vàng mở rộng cổng để xe chạy vào.

Lục Trầm hạ kính cửa sổ, cất giọng gọi lớn: "Anh!"

Lục Phi mỉm cười, bước tới giúp dẫn xe vào. Khi xe dừng hẳn, Tần Chiêu Chiêu cùng bố mẹ chồng lần lượt xuống trước, còn Lục Trầm lái xe đến chỗ đỗ rồi mới bước ra.

Tuy trước đây không tiếp xúc nhiều với anh chồng, nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn nhớ rõ Lục Phi. Anh có dáng người cao ráo, đường nét khuôn mặt khá giống Lục Trầm, chỉ khác ở làn da. Nếu như Lục Trầm rám nắng, khỏe khoắn thì Lục Phi lại trắng hơn, dáng vóc cũng mảnh khảnh hơn. Cô chủ động bước tới, lễ phép chào hỏi:

"Chào anh!"

Lục Phi gật đầu, mỉm cười đáp lại: "Ngồi xe lâu vậy chắc mệt rồi nhỉ? Vào nhà nghỉ ngơi đi em."

Lúc này, Lục Trầm cũng vừa bước tới, anh ôm chặt lấy anh trai, vỗ nhẹ lên lưng: "Dạo này anh lại gầy đi đấy. Phải nhờ chị dâu chăm anh tốt hơn mới được."

Dư Hoa và Lục Quốc An nhìn hai con trai ôm nhau như hồi nhỏ, trong lòng không giấu nổi niềm vui. Họ chỉ mong anh em trong nhà mãi mãi hòa thuận, gắn bó như thế này.

Dư Hoa nắm tay Tần Chiêu Chiêu, cùng cả gia đình bước vào trong nhà.

Vừa nghe thấy tiếng nói cười rộn ràng ngoài sân, Lục Dao đang rửa rau trong bếp liền buông tay, vội chạy ra. Nhìn thấy anh trai, cô vui mừng ôm chầm lấy anh:

"Anh hai! Em nhớ anh muốn chết!"

Lục Trầm bật cười, ôm lấy em gái: "Anh cũng nhớ em."

Dư Hoa cười lắc đầu: "Con bé này bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn hành động như trẻ con thế!"

Lục Dao chu môi, làm nũng: "Dù lớn thế nào, anh ấy vẫn là anh trai con mà!"

Lúc này, Giang Tâm Liên cũng từ trong phòng bước ra. Cùng lúc đó, hai đứa nhỏ Á Á và Thanh Thanh cũng lon ton chạy đến.

Thanh Thanh còn bé nên không nhớ rõ mặt chú thím, nhưng Á Á thì đã có ấn tượng. Trước khi đến, bố mẹ có nói hôm nay sẽ gặp chú thím ở nhà ông bà nội, con bé liền háo hức mong chờ. Vừa nhìn thấy, Á Á liền vui vẻ chạy đến, líu lo gọi:

"Chú hai! Thím hai!"

Thanh Thanh thấy chị gái gọi thì cũng bắt chước, giọng non nớt: "Chú hai! Thím hai!"

Lục Trầm cười lớn, cúi xuống bế bổng hai đứa nhỏ lên: "Thím hai có quà cho các con đấy, lát nữa sẽ lấy ra cho hai đứa nhé!"

Hai bé gái tròn mắt vui mừng, cùng reo lên: "Dạ!"

Nhìn thấy cảnh này, Giang Tâm Liên khẽ cau mày. Khi thấy mẹ chồng nắm chặt tay Tần Chiêu Chiêu, trong lòng cô ta lại dâng lên một nỗi ghen tị khó diễn tả.

Trước đây, chưa bao giờ bà đối xử với cô ta thân thiết như vậy. Dù làm con dâu bao năm, cô ta vẫn có cảm giác như người ngoài trong gia đình này.

Nhưng dù lòng đầy bất mãn, cô ta vẫn cố kiềm chế cảm xúc, bước đến hòa nhã nói với hai đứa nhỏ:

"Hai đứa nghịch quá, chú hai đi đường xa về còn mệt, xuống nào!"

Rồi cô ta nhìn sang Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu, cố gắng nở nụ cười hòa nhã: "Lục Trầm, em dâu, đi đường xa vậy chắc mệt lắm rồi nhỉ?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười đáp: "Chị dâu, bọn em không mệt đâu ạ. Suốt đường đi toàn nằm giường nằm mà, thoải mái lắm!"

Dư Hoa nhìn cảnh này mà càng thêm bất ngờ.

Kể từ lần trước xảy ra mâu thuẫn, hơn một tháng qua Giang Tâm Liên không hề về nhà chồng. Mỗi tuần chỉ có Lục Phi đưa các con về ăn cơm với ông bà, còn cô ta thì chẳng thấy tăm hơi đâu.

Hôm nay, thấy cô ta chủ động chào hỏi, bà thực sự vui mừng.

Dù gì đi nữa, Giang Tâm Liên vẫn là con dâu của bà, là mẹ của các cháu. Bà cũng mong nhân dịp này có thể hàn gắn lại tình cảm gia đình.

Mọi người cùng ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, trò chuyện vui vẻ.

Dư Hoa lúc này mới buông tay Tần Chiêu Chiêu, cười nói: "Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, mẹ với Tiểu Dao vào bếp chuẩn bị cơm nhé."

Tần Chiêu Chiêu liền đứng dậy: "Mẹ, để con vào làm cùng mọi người."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.