Hứa An Hoa cũng thấy kỳ lạ. Ánh mắt Lục Dao nhìn cậu không giống một người lạ, mà như thể… cô đã quen biết cậu từ trước. Nhưng cậu chắc chắn mình chưa từng gặp cô bao giờ.
Lục Trầm mỉm cười giới thiệu:
“Hứa An Hoa, đây là em gái tôi, Lục Dao.”
Hứa An Hoa lịch sự đưa tay ra:
“Chào em, anh là Hứa An Hoa.”
Lục Dao có chút hụt hẫng. Cô ấy cứ ngỡ cậu sẽ nhận ra mình ngay lập tức, nhưng không… Cô đã khắc sâu hình ảnh người đàn ông này suốt bao năm qua, vậy mà giờ đây, trong mắt cậu, cô chỉ là một người xa lạ.
Cố nén cảm xúc lại, cô cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng đáp:
“Chào anh, em là Lục Dao.”
Hai người đứng cạnh nhau, trông thật sự rất đẹp đôi. Nhìn họ như vậy, Tần Chiêu Chiêu không khỏi nghĩ thầm: "Nếu hai người này không thể thành đôi, chắc mình sẽ tiếc lắm đây."
Cô nhẹ nhàng kéo tay Lục Trầm, cười nói với Lục Dao: "Chị với anh trai em có chút việc, phải đi mua ít đồ. Hai người cứ tự nhiên trò chuyện nhé!"
Lục Trầm cũng hiểu ý vợ, khi hai người họ đi xem mắt trước đây, bà mối cũng để họ tự tìm hiểu nhau. Chuyện có thành hay không phụ thuộc vào chính cuộc trò chuyện này.
Khi rời đi, anh thấp giọng hỏi Tần Chiêu Chiêu: "Em nghĩ Lục Dao có ấn tượng tốt với Hứa An Hoa không? Hôm nay con bé có vẻ lạ lắm."
Tần Chiêu Chiêu thoáng suy nghĩ rồi lắc đầu: "Em cũng không chắc. Nhìn con bé có vẻ hứng thú, nhưng đồng thời cũng như đang giữ khoảng cách. Chắc phải đợi xem thế nào đã."
Lục Trầm khẽ thở dài: "Chuyện này đúng là tùy duyên. Dù Hứa An Hoa có tốt đến mấy, nếu Lục Dao không có cảm giác, cũng chẳng thể ép được."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng ý, cả hai không nói thêm gì nữa, lặng lẽ rời đi.
Ở bên này, Hứa An Hoa chủ động bắt chuyện trước: "Công viên này có cảnh đẹp thật. Phía bên kia có hồ nhân tạo, trời lạnh thế này chắc đông người trượt băng lắm. Chúng ta sang đó xem thử nhé?"
Lục Dao nhẹ gật đầu, bước đi song song bên cạnh cậu.
Đi được một đoạn, Hứa An Hoa lên tiếng: "Anh trai em chắc cũng đã kể sơ qua về anh rồi nhỉ?"
"Vâng, anh ấy có nói rồi ạ."
Hứa An Hoa trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: "Công việc của anh khá đặc thù. Khi có nhiệm vụ, có thể sẽ phải đi công tác dài ngày, đôi khi còn gặp nguy hiểm. Có khả năng… có thể sẽ hy sinh khi tuổi còn trẻ. Em..."
Cậu còn chưa kịp nói hết câu, Lục Dao đã dứt khoát ngắt lời: "Em sẵn lòng quen anh."
Hứa An Hoa hơi sững lại. Cậu không nghĩ cô lại trả lời nhanh như vậy. Cậu vốn định nói rõ hoàn cảnh công việc để cô cân nhắc trước khi đưa ra quyết định. Nếu cô chấp nhận, tất nhiên cậu sẽ vui, nhưng nếu cô từ chối, cậu cũng sẽ hiểu. Nhưng không ngờ, cô lại chẳng hề do dự.
Hứa An Hoa mỉm cười, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: "Em nên suy nghĩ kỹ một chút."
Lục Dao lắc đầu: "Em đã nghĩ kỹ từ lâu rồi."
Câu trả lời của cô khiến Hứa An Hoa vừa vui mừng vừa cảm động. Nhưng đồng thời, cậu cũng thấy hơi khó hiểu. Họ mới chỉ gặp nhau lần đầu, sao cô lại tin tưởng cậu đến vậy?
Cậu nhìn vào đôi mắt sáng của cô, do dự một lúc rồi hỏi: "Tại sao em lại tin anh như vậy?"
Lục Dao nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng rất nhiều cảm xúc. Đến mức này rồi, cô cũng không muốn giấu nữa. Dù người đàn ông trước mặt không còn nhớ mình, nhưng suốt bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn giữ hình bóng cậu trong lòng.
Cô khẽ cười, giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Anh không nhận ra em sao?"
Hứa An Hoa bất ngờ, cậu cố gắng nhớ lại khuôn mặt trước mặt mình nhưng ký ức trong đầu chỉ là những hình ảnh mơ hồ, không rõ ràng. Cậu bối rối gãi đầu: "Anh… xin lỗi, anh không nhớ ra."
Lục Dao đã sớm chấp nhận thực tế rằng cậu không nhớ mình. Dù sao cũng đã tám năm trôi qua, lần đó họ chỉ gặp nhau một lần, cậu không nhớ cũng là chuyện bình thường.
Cô nhẹ giọng nói: "Anh không nhớ em, nhưng em vẫn luôn nhớ anh. Bao năm qua em đã cố tìm kiếm anh, nhưng không biết tên anh nên chẳng có cách nào tìm được. Em từng nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không thể gặp lại anh nữa. Không ngờ, cuối cùng lại gặp theo cách này. Anh còn nhớ tám năm trước, anh đã cứu một cô gái bị rơi xuống nước không?"
Vừa nghe đến đây, ánh mắt Hứa An Hoa khẽ dao động. Cậu lục lại ký ức trong đầu, biểu cảm dần thay đổi rồi vui mừng nói: "Em là cô bé bị ngã xuống nước hôm đó sao?"
Lục Dao thấy cậu nhớ ra, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa vui mừng vừa xúc động.
"Anh thật sự nhớ ra rồi sao?"
"Nhớ chứ! Khi đó em còn là một cô bé nhỏ xíu, bây giờ thay đổi nhiều quá. Em không thể trách anh vì không nhận ra em ngay được đâu đấy!"
Lục Dao cười nhẹ, đôi mắt sáng lên: "Vậy là anh vẫn còn nhớ em hồi nhỏ sao?"
"Dĩ nhiên là nhớ."
Nghe được câu này, lòng cô bỗng trở nên an yên. Hóa ra không chỉ mình cô ghi nhớ về cậu, mà cậu cũng vẫn giữ ký ức về cô, vậy là đủ rồi.
Cô chớp mắt, cười tinh nghịch: "Em nhớ hồi đó anh cũng rất cao, bây giờ trông vẫn không khác mấy, nên em nhận ra ngay."
Hứa An Hoa nhìn vào ánh mắt chân thành của Lục Dao, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Nghĩ đến việc cô ấy đã tìm kiếm cậu suốt bấy nhiêu năm, cậu không khỏi thấy xúc động.
Cậu nhìn cô chăm chú, thấp giọng hỏi: "Em nói em đã tìm kiếm anh suốt bao nhiêu năm qua, vì sao vậy?"
Lục Dao không chút do dự, giọng nói kiên định: "Vì em muốn gả cho anh."
Hứa An Hoa khựng lại, có chút bối rối. Cậu không thể phủ nhận rằng câu nói này khiến tim mình đập nhanh hơn, cũng không thể che giấu sự vui mừng trong lòng. Cậu không ngờ, chỉ một lần gặp gỡ tám năm trước, lại có thể khiến cô gái này nhớ mãi đến tận hôm nay.