Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 274: Chương 274



Vừa nói, cô vừa nũng nịu tựa đầu vào vai Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu khẽ bật cười. Dù Lục Dao lớn hơn cô ba tuổi, nhưng dáng vẻ làm nũng này lại chẳng khác nào một cô em gái nhỏ, khiến cô bỗng dưng có cảm giác muốn che chở cho cô ấy.

Cô cười, trêu chọc: “Nếu chị là ngôi sao may mắn của em, vậy em định báo đáp chị thế nào đây?”

Lục Dao lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực: “Chị hai, chị cứ việc ra điều kiện! Chỉ cần trong khả năng của em, dù lên núi đao xuống biển lửa em cũng không ngại!”

Tần Chiêu Chiêu bật cười: “Chuyện tốt thế này, chị phải suy nghĩ kỹ đã. Để chị nghĩ ra rồi sẽ nói cho em biết sau.”

Lục Dao biết chị dâu đang trêu mình, nhưng cô thực sự rất biết ơn. Nếu không có Tần Chiêu Chiêu, cô và Hứa An Hoa có lẽ sẽ mãi mãi lướt qua nhau.

Cô nghiêm túc gật đầu: “Không thành vấn đề! Lời hứa của em với chị có hiệu lực cả đời!”

Dư Hoa vừa gọi điện xong, quay lại cười nói: “Mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi.”

Sáng mùng 6 Tết, Tần Chiêu Chiêu không ngủ nướng mà dậy từ sớm.

Ba người đàn ông nhà họ Lục có thói quen tập thể dục buổi sáng, mẹ chồng cô thì vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Đợi họ tập xong quay về, cả nhà cùng quây quần bên bàn ăn.

Sau bữa sáng, Lục Dao kéo Tần Chiêu Chiêu vào phòng mình, háo hức nói: “Chị hai, giúp em trang điểm với!”

Tần Chiêu Chiêu cười nhìn cô: “Sao hôm nay lại chú trọng vậy?”

Lục Dao chớp mắt: “Chị hai, chị là người có gu thẩm mỹ cao nhất nhà mình. Bình thường dù không trang điểm nhưng chị vẫn ăn mặc rất có phong cách, trông lúc nào cũng rạng rỡ. Em muốn chị giúp em chọn đồ và trang điểm một chút, để hôm nay trông thật xinh đẹp.”

Tần Chiêu Chiêu bật cười, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời.

Cô mở tủ quần áo của Lục Dao ra xem xét, rồi nhận xét: “Em mặc đồ trông có vẻ hơi già dặn đấy. Cả tủ chỉ toàn ba màu đen, trắng, xám, không có màu sắc nào tươi sáng cả.”

Lục Dao cười ngượng ngùng: “Em cũng không thích mấy màu trầm này đâu, nhưng mọi người xung quanh ai cũng mặc như thế. Em mà mặc nổi quá thì sợ bị bàn tán.”

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu: “Phong cách là do mình quyết định, không cần phải chạy theo số đông. Quan trọng là bản thân thấy đẹp và tự tin.”

Lục Dao suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Chị nói cũng đúng, vậy chị giúp em phối đồ đi!”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, chọn một chiếc áo len cổ cao màu trắng ngà, phối cùng quần đen ôm dáng. Bên ngoài khoác một chiếc áo dạ màu xám ngang hông, đi kèm đôi giày da lót bông màu đen. Cuối cùng, cô quàng thêm cho Lục Dao một chiếc khăn đỏ, vừa tạo điểm nhấn, vừa giúp khuôn mặt cô ấy trông tươi sáng hơn.

Lục Dao đứng trước gương, ngắm nghía rồi cười rạng rỡ: “Chị hai, chị đúng là có mắt thẩm mỹ! Em mặc bộ này vào trông đẹp hẳn lên!”

Tần Chiêu Chiêu bật cười: “Em vốn có dáng đẹp, chỉ là do màu sắc quần áo làm chìm đi khí chất của em thôi. Sau này thử mặc những gam màu tươi sáng hơn xem, chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều.”

Lục Dao hào hứng gật đầu: “Vâng! Sau này em nhất định sẽ nhờ chị tư vấn nhiều hơn!”

“Mình chỉ sống một lần, sao phải để tâm ánh mắt người khác? Còn trẻ thì cứ làm những điều mình muốn, miễn thấy vui là được. Em sao biết mấy người hay bàn tán không phải đang ghen tị với mình? Vậy nên đừng nghĩ nhiều.”

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Tần Chiêu Chiêu vẫn luôn nghĩ như thế. Quan trọng nhất vẫn là sống sao cho bản thân vui vẻ, những lời đàm tiếu của người khác chẳng thể nào kiểm soát được, vậy thì việc gì phải bận lòng?

“Chị hai, em phải học chị nhiều rồi. Đúng là em quá để ý suy nghĩ của người khác, mà vậy thì chẳng hay ho gì cả. Sau này em phải thay đổi.”

Dư Hoa vừa bước vào đã thấy Lục Dao tràn đầy sức sống, không kìm được mà mỉm cười:

“Có chị dâu lo liệu đúng là khác hẳn. Con gái mẹ hôm nay nhìn đẹp hẳn ra. Phải học hỏi chị dâu cách ăn mặc, đây mới là dáng vẻ một cô gái nên có.”

Đúng 9 giờ sáng, nhà họ Hứa đến khu nhà gia đình trong quân khu. Đứng trước những tòa nhà nghiêm trang, lòng họ không khỏi căng thẳng.

Họ vốn chỉ là những người bình thường, chưa từng đặt chân đến nơi như thế này.

Mẹ Hứa hơi chột dạ, bà không khỏi thì thầm:

“Tôi không dám bước vào nữa rồi.”

Bố Hứa bật cười, khẽ đẩy bà một cái:

“Nhìn bà kìa. Đây là nhà của con dâu tương lai chúng ta đấy, có gì mà không dám vào?”

“Mẹ cũng thấy lo. Không biết bố mẹ của Lục Dao có dễ nói chuyện không? Người ta có khi nào xem thường nhà mình không?” Bà nội Hứa thấp giọng.

“Gia đình có thể dạy dỗ được một cô con gái giỏi giang như vậy thì nhân phẩm chắc chắn không tệ đâu. Hôm nay chính mẹ Lục Dao gọi điện mời chúng ta đến, giọng nói còn rất niềm nở. Chắc chắn sẽ dễ nói chuyện thôi.” Bố Hứa nhẹ nhàng trấn an.

Hứa An Hoa đến phòng bảo vệ để báo về cuộc hẹn. Người bảo vệ lập tức gọi điện lên nhà họ Lục.

Lục Quốc An đã dặn trước rằng khi khách đến thì báo ngay để ông xuống đón. Nghe nói Lục Quốc An sẽ tự mình ra cổng, nhà họ Hứa vừa mừng vừa hồi hộp.

Hứa An Hoa cũng có chút căng thẳng. Nhưng điều khiến cậu bồn chồn không phải vì đây là khu quân đội được canh gác nghiêm ngặt, mà là lần đầu tiên ra mắt bố mẹ vợ tương lai.

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe từ trong khu nhà chạy ra.

Lục Quốc An lái xe, bên cạnh là Lục Dao. Vừa bước xuống, ông đã tươi cười bắt tay bố mẹ Hứa An Hoa, giọng nói ôn hòa, lễ độ, khiến gia đình Hứa lập tức bớt căng thẳng.

Ấn tượng đầu tiên của ông về Hứa An Hoa rất tốt. Thanh niên cao ráo, gương mặt đoan chính, sống lưng thẳng tắp, nhìn qua đã thấy là người đáng tin cậy.

Vì xe không chở hết người, bố mẹ và ông bà nội Hứa lên xe đi cùng Lục Quốc An, còn Lục Dao với Hứa An Hoa thì đi bộ về nhà.

Ở cổng, Lục Phi bế Á Á, Lục Trầm ôm Thanh Thanh, Tần Chiêu Chiêu cùng mẹ chồng đứng đợi cả nhà thông gia.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.