Cảnh sát đến điều tra.
Họ kết luận đó là một tai nạn.
Ông bà nội không chịu nổi cú sốc mất cháu, lần lượt qua đời trong vòng chưa đầy hai năm sau đó.
Bố mẹ cô ta cũng suy sụp suốt một thời gian dài.
Nhưng nhờ vậy, cô ta đã đứng vững trong gia đình này.
Bố cô ta đã đi triệt sản, không thể có thêm con.
Không ai có thể thay thế vị trí của cô ta nữa.
Từ ngày Tiểu Bảo mất, bố mẹ dồn hết tình yêu thương cho cô ta.
Cô ta tận hưởng sự nuông chiều, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc trong gia đình này suốt bao năm qua.
Cô ta chưa từng hối hận.
Nếu em trai còn sống, cô ta sẽ không có được ngày hôm nay.
Cô ta nhìn xuống tấm ảnh trên tay. Đó là một tấm ảnh cũ, đã ố vàng theo thời gian.
Cô ta đặt tấm ảnh trở lại bàn, như một cách để nói với bố mẹ rằng mình vẫn luôn nhớ đến người em trai đã khuất.
Rồi cô ta mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ có khóa – người bạn duy nhất của mình.
Trong đó chứa đựng những bí mật không ai biết.
Những điều cô ta không thể nói với bất kỳ ai.
Cô ta đã viết đầy năm quyển sổ như thế.
Hôm nay, cô ta cũng sẽ ghi lại tất cả mọi chuyện.
Ngòi bút chạm vào trang giấy.
Cô ta viết.
Viết một cách chậm rãi, cẩn thận.
Viết về những gì đã xảy ra hôm nay.
Viết về những suy nghĩ trong lòng mình.
Viết xong, cô ta mới khép sổ lại, cất vào ngăn kéo.
Rồi cô ta lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đài truyền hình hôm nay tấp nập hơn hẳn thường ngày. Trong phòng thu, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Khán giả được mời ngồi kín dưới sân khấu, không khí chờ đợi tràn ngập trong không gian.
Phương Yến dẫn hai ông bà già bước vào. Cả hai có vẻ lo lắng, ánh mắt không ngừng quét quanh khung cảnh xa lạ. Họ chưa từng xuất hiện trước ống kính truyền hình, chứ đừng nói là tham gia một chương trình phát sóng trực tiếp.
Nhìn biểu cảm căng thẳng của họ, Phương Yến nhẹ giọng dặn dò:
"Hai người đừng lo, con hỏi gì thì cứ trả lời đó. Nhưng nhớ phải hết sức cẩn thận, đây là chương trình phát sóng trực tiếp, một lời nói sai cũng có thể gây rắc rối."
Hai người gật đầu lia lịa.
Nhận được tín hiệu từ cô ta, đạo diễn lập tức ra hiệu cho trường quay giữ yên lặng, đèn báo sáng lên báo hiệu chương trình chính thức bắt đầu.
Phương Yến mỉm cười, nhìn thẳng vào máy quay:
"Chào quý vị khán giả, tôi là Phương Yến, người dẫn thay cho chương trình Xã Hội và Pháp Luật hôm nay. Đối diện tôi là luật sư Hồ, một trong những luật sư nổi tiếng nhất tại Hải Thị. Xin mời quý vị dành một tràng pháo tay!"
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Luật sư Hồ khẽ gật đầu chào khán giả, chờ tiếng vỗ tay lắng xuống.
Bên ngoài, các nhân viên truyền hình thì thầm bàn tán.
"Cô ấy dẫn chương trình cũng không tệ nhỉ?"
"Mấy cậu không thấy đài đang nâng đỡ cô ta sao? Mới vào làm chưa đến ba năm mà đã được thăng lên làm phóng viên, còn được lên sóng dẫn chương trình. Chắc muốn chuyển từ hậu trường ra trước ống kính rồi."
"Nhưng mà cô ấy có năng lực thật, không thì nhà đài cũng chẳng tạo cơ hội như thế."
Phương Yến vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, tiếp tục chương trình:
"Hôm qua, chương trình của chúng tôi nhận được lời cầu cứu từ một đôi vợ chồng. Hai ông bà này đã nuôi dưỡng một cô con gái nuôi suốt hai mươi mốt năm. Nhưng sau khi tìm được bố mẹ ruột, cô gái ấy lập tức cắt đứt quan hệ, thậm chí tự ý rời đi mà không thông báo. Đau đớn hơn, khi họ đến tìm con gái tại Hải Thị, gia đình bố mẹ ruột của cô ấy không những không quan tâm mà còn ra tay đánh họ.
Hôm nay, chúng tôi quyết định giúp đỡ đôi vợ chồng tội nghiệp này, và họ đang ngồi ngay tại đây."
Máy quay chuyển sang gương mặt hai ông bà già.
Phương Yến hướng ánh mắt về phía bà Vương:
"Bà có thể kể rõ hơn về sự việc không?"
Bà Vương khẽ thở dài, gương mặt chất chứa oán hận:
"Cô con gái nuôi của tôi, nói thật lòng, nó không phải người tốt. Nó sống buông thả, từng ly hôn rồi lại đổ lỗi cho tôi và ông nhà không cho nó một cuộc sống giàu sang. Nó còn thường xuyên đánh đập chúng tôi, nhưng vợ chồng tôi vẫn cắn răng chịu đựng.
Năm đó, khi nó bị bọn buôn người bắt cóc, vợ chồng tôi thấy thương tình nên bỏ tiền ra mua về nuôi nấng, chăm sóc như con ruột. Ai ngờ, nuôi bao năm chỉ để dưỡng một kẻ vô ơn. Vừa tìm được bố mẹ ruột, nó liền dứt khoát bỏ rơi chúng tôi, chỉ vì chê nhà nghèo.
Tôi và ông nhà không cam lòng. Nuôi nó hai mươi mốt năm trời, vậy mà giờ bị nó xem như người dưng nước lã. Vì thế, chúng tôi đến đây để đòi lại công bằng!"
Bà ta hít sâu một hơi, rồi tiếp tục, giọng đầy căm giận:
"Bố mẹ ruột của nó cũng chẳng phải người tử tế gì. Ông bố còn làm lãnh đạo bên công ty điện lực, giàu có thế mà lại tuyệt tình tuyệt nghĩa. Chúng tôi tìm đến nhà họ, chỉ muốn một lời giải thích, vậy mà họ không thèm đoái hoài, còn ra tay đánh chúng tôi.
Chúng tôi chỉ mong chương trình giúp đỡ, làm chủ công bằng!"
Lời vừa dứt, phía dưới sân khấu lập tức xôn xao. Khán giả thì thầm, bày tỏ sự phẫn nộ trước câu chuyện bất công này.
Phương Yến ngồi trên sân khấu, thầm hài lòng với hiệu ứng mình tạo ra. Cô ta giữ giọng điệu ôn hòa:
"Bà yên tâm, chương trình của chúng tôi đã tìm đến nơi ở của cô con gái nuôi của bà và mời cô ấy đến đây. Có lẽ cô ấy sắp tới rồi. Bà mong muốn chương trình giúp hòa giải, hay còn có yêu cầu gì khác không?"
Bà Vương nghiến răng, giọng điệu dứt khoát:
"Tôi không cần hòa giải với loại người vô ơn đó! Tôi chỉ muốn họ trả lại số tiền mà tôi đã nuôi dưỡng nó suốt bao nhiêu năm!"
Phương Yến gật đầu, quay sang luật sư Hồ:
"Thưa luật sư, với tư cách là một người am hiểu pháp luật, ông có lời khuyên nào cho tranh chấp này không?"