Loạn thạch lộn xộn, đất trời mù mịt, gió lạnh trận trận âm u.
Dương Hàn hơi co lại thân thể, nép sát trên đỉnh của một khe đá nhỏ hẹp do ba khối đá lớn ngã vào nhau tạo thành một khe hẹp.
Nhìn trên bầu trời đen kịt, Dương Hàn quanh thân dâng lên cảm giác lạnh lẽo, dường như trong bóng tối có từng cặp mắt sâu kín chăm chú nhìn lấy đám người bọn hắn.
Bầu không khí hoang vu tiêu điều khiến cho Dương Hàn cảm giác tâm tình càng lúc càng trở nên tiêu cực kìm nén.
Cảm giác này vung đi không được, khiến cho Dương Hàn càng thêm cẩn thận, vận chuyển linh lực toàn thân một vòng tiểu chu thiên, mới đem loại cảm giác tiêu cực này xua đi.
Trên đường đi, một đám người đều được Đoan Mộc Duệ phát cho Dạ Quang Châu soi đường, nhưng hiện tại vì để cho không bị Huyết Sát Thú chú ý, Đoan Mộc Duệ sớm cách nơi này mấy trăm mét đã dặn dò mọi người tuyệt đối không được để lộ ra bất cứ tia sáng nào, đều là dùng linh giác cảm nhận sự vật chung quanh thay cho đôi mắt.
Bởi vì trong trạng thái tăm tối, một khi có ánh sáng, sẽ thu hút rất nhiều thứ không cần thiết đi tới.
Linh giác của tu sĩ là một thứ kỳ diệu tác dụng.
Khi lần đầu tiên sử dụng linh giác, Dương Hàn từng vô cùng ngạc nhiên, có loại cảm giác như sử dụng tia hồng ngoại để nhìn trong đêm tối, trong đầu cảnh vật trước mắt hiện lên từng mảng đen trắng, phương xa có chớp động một chút đốm màu khác nhau.
Những đốm màu vàng cam đỏ này hình dáng chính là thân nhiệt của con người, cũng là những người cùng đi săn đang chia nhau ra nấp ở mấy vị trí cách đó không xa.
Hiển nhiên, đám người bao vây nơi này mục tiêu rất rõ ràng. Mục tiêu của bọn hắn là Huyết Sát Thú, không phải những thứ dơ bẩn khác.
Dương Hàn lúc này tu vi Cảm Khí Cảnh Hậu Kỳ cũng không giữ lại, toàn lực thời khắc chú ý động tĩnh chung quanh.
Đột nhiên, Dương Hàn nghe dường như có một tiếng rú thảm thiết, ngay sau đó là tiếng khò khè như ai đó bị bóp họng lại.
Sự việc này diễn ra rất nhanh, ngay sau đó mọi thứ lại trở nên im phăng phắc như chưa hề có gì xảy ra.
Ước chừng qua mấy phút, đột nhiên Dương Hàn phát hiện cách hắn không xa có một vật thể chậm rãi di chuyển nhúc nhích tiến lên.
Vật thể này hình người, dưới linh giác hiện lên một màu trắng bạc, có nghĩa người này đã hoàn toàn t·ử v·ong, mất đi thân nhiệt.
Thân ảnh dường như đi đường không vững, nhúc nhích nhúc nhích liền vấp phải thứ gì đó té xuống, sau đó lại lồm cồm bò dậy, thất tha thất thểu đi lung tung không mục đích.
Dương Hàn định thần lại, dùng phụ trợ thăm dò một chút, lại cảm giác nơi đó trống không không có thứ gì.
Dương Hàn sống lưng lạnh lẽo.
Bóng dáng vật thể kia dưới linh giác của Dương Hàn không bao lâu liền càng ngày càng gần Dương Hàn, khiến cho hắn cũng dần cảm giác được, đây chính là một bóng người có chút quen thuộc.
Khi định thần quan sát, Dương Hàn kinh hãi nhém chút kêu ra thành tiếng.
Đại Nhĩ!
Hắn muốn làm gì?
“Sư huynh, ta nhìn thấy Đại Nhĩ!” Lấy ra Truyền Âm Ngọc, Dương Hàn lập tức truyền âm cho Đoan Mộc Duệ.
“Tốt. Hắn bị sát khí gia thân g·iết c·hết, đã mất đi ý thức, trở thành hành thi. Huyết Sát Thú rất thích loại này hành thi tươi mơi. Ngươi chăm chú nhìn hắn, có gì lập tức thông báo.” Đoan Mộc Duệ rất nhanh hồi âm. Trong giọng nói còn mơ hồ mang theo hưng phấn không rõ.
“Đại Nhĩ hành thi đã đi chỗ Dương Hàn bên kia, chờ có Huyết Sát Thú để cho Dương Hàn cầm cự trước một chút, chúng ta bên này sẽ tiến hành thu lưới.” Đoan Mộc Duệ cầm lấy Truyền Âm Mẫu Ngọc, truyền âm cho vài người còn lại, thông báo nói.
Trong mất Đoan Mộc Duệ lóe lên vẻ hài lòng.
Phía bên kia, Dương Hàn sau khi liên lạc với Đoan Mộc Duệ xong, trong lòng mơ có chút cảm giác khó chịu.
Đại Nhĩ c·ái c·hết có chút trùng hợp, vừa lúc bọn người cần mồi nhử, y liền bị sát khí xâm nhiễm t·ử v·ong.
Lý do này nói ra thật khó tin. Nhưng cũng không có ai vì một người đ·ã c·hết mà đứng ra nói chuyện.
Biết rằng Đại Nhĩ người này khó có thể trở về, nhưng không ngờ lại nhanh chóng bị sát khí ăn mòn đến như vậy. Hiện giờ còn bị đám người đem làm mồi nhử Huyết Sát Thú, sinh tử chính là như thế tàn khốc.
Bất quá đã bước ra ngoài này, người nào cũng phải chuẩn bị trước tinh thần đối mặt với sinh tử bất cứ lúc nào.
Dương Hàn cũng thu thập tâm tình, thời khắc giá·m s·át cử động của Đại Nhĩ Hành thi.
Chỉ thấy Đại Nhĩ hành thi thất tha thất thểu té ngã rồi đi đứng lung tung vô hồn, không có mục đích cố định. Mà trong miệng cũng the thé rên lên một loại thanh âm quái dị, tựa như một loại gầm gừ theo bản năng.
Lúc này.
Phương xa có động tĩnh.
Sương mù quay cuồng, để lộ ra một vật thể to lớn.
“Sư huynh, có động tĩnh.” Dương Hàn truyền âm báo cáo.
“Đã thấy, chính là Sát Lang Thú. Nó hẳn là bị Hành thi hấp dẫn. Trước yên tĩnh, chúng ta bên này chuẩn bị khép vòng vây. Thứ này cực kỳ xảo quyệt, nó rất ít khi đi một mình mà thường kết thành bầy đàn. Nhất định phải đem nó một kích lấy mạng, tuyệt không để cho nó bầy đàn kéo đến.” Đoan Mộc Duệ truyền âm nhắc nhở.
“Đã biết.” Mấy người nhận được truyền âm, bao gồm Dương Hàn đều tự giác trả lời.
Theo bước chân Sát Lang Thú càng ngày càng gần, tâm thần mấy người cũng một mực không hề lơ là.
Đột nhiên, Sát Lang Thú dừng lại, nó mũi nhấc lên, ngửi ngửi.
Nhạy cảm khứu giác để cho nó cảm giác được không khí nơi này có một loại mùi vị không đúng.
Nó nhe răng, ánh mắt bén nhọn quan sát chung quanh, bước chân cũng ngập ngừng, nửa muốn lùi lại, nửa lại phát hiện phương xa có cỗ thức ăn mang theo mùi vị thơm phưng phức truyền đến.
Dịch nước bọt theo kẽ răng của nó chảy xuống sền sệt.
Dương Hàn một mực quan sát động tĩnh của nó, trong lòng thầm than. Loại sinh vật này quả thật trực giác nhạy bén.
Dựa vào cảm giác, đầu Sát Lang Thú này nhìn qua có vẻ lợi hại nhưng còn chưa đạt đến Nhị cấp, chỉ là Nhất cấp sát thú, cũng là nói, nó thực lực tương đương ở Cảm Khí Cảnh Hậu Kỳ. Còn kém một chút mới đột phá.
Nhất cấp Sát Lang Thú chần chừ không bao lâu, đột nhiên nó ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, thân hình nhún một cái lập tức lao về phía trước.
Chỉ trong chớp mắt đã ngoạm lấy cổ của Đại Nhĩ như mèo mù vớ cá rán, nhanh chóng đem miếng mồi này ngậm vào miệng, cấp tốc đạp lên mặt đất, muốn cấp tốc rời đi.
Phốc!
.
Một thanh trường thương phá không lao đến, tốc độ nhanh như điện quang chớp giật.
Trường thương xoẹt một tiếng, không chút khách khí lao thẳng về phía đầu của Sát Lang Thú, tốc độ quá nhanh, nó chỉ kịp theo bản năng nhún người nhảy lên muốn tránh né, khiến cho trường thương lệch một chút, đâm vào bụng thay vì đầu.
Grú~~~~~~
Sát Lang Thú đau đớn nhả ra Đại Nhĩ hành thi, rú lên thê thảm.
“Đã bảo ngươi một kích trúng đầu, không cho nó gào!” Đoan Mộc Duệ thấp giọng mắng một tiếng, cũng không kịp suy nghĩ nhiều bàn tay vỗ một tiếng, lập tức đất đá chung quanh rào rào rào công tới, khiến cho Sát Lang Thú như bị thiên la địa võng bao vây.
Nó trong mắt điên cuồng, đang muốn liều mạng xông ra, đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm.
Ánh đao lóe lên.
Ầm một tiếng, Nhất cấp Sát Lang Thú cứ như thế đầu lìa khỏi cổ.
Đoan Mộc Duệ hơi kinh ngạc.
Không nghĩ tới Dương Hàn tại thời khắc này nhảy ra xuất thủ.
Nhìn động tác vừa rồi, cũng không biết ánh đao kia như thế nào xuất hiện, chỉ thấy Dương Hàn thân ảnh tựa như quỷ mị nhảy xuống, sau đó bàn chân hướng cổ của Sát Lang Thú đá tới, liền có ánh đao lóe lên, đem nó chém làm hai.