Ngày hôm sau, khi Mạnh từ Gia trang về trên đường định qua phủ Trần Khánh Dư đang đi trong thành thì đột nhiên có người chặn đường. Nhìn sắc phục anh đoán là người Mông Cổ. Lúc này do đảm bảo an toàn lúc nào anh cũng có ba người lính đi trước mở đường và hai môn khách đi theo bảo vệ nên bình thường không ai dám chặn đường anh. Biết người này chắc có lai lịch không nhỏ nên anh dừng ngựa hỏi. Người đó giới thiệu.
-Tại hạ là Triết biệt là phó sứ của Mông Cổ, ngưỡng mộ danh tính của ngài nên muốn mời ngài vào tửu lầu gần đây đàm đạo, mong ngài nể mặt.
Mạnh biết quân Mông Cổ bình thường rất nghênh ngang, thường phi ngựa trong thành chẳng coi ai ra gì. Có lần sứ thần nhà Nguyên cưỡi ngựa xông vào tử cấm thành bị lính ngăn còn lấy roi ngựa vụt cấm vệ quân chảy cả máu đầu. Chúng muốn gặp anh chắc có ý đồ không bình thường nhưng giữa ban ngày anh cũng không ngại nên gật đầu. Sau đó đoàn người đi đến một tửu lầu sang trọng, viên phó sứ mời anh lên lầu hai. Chắc đã đặt sẵn nên khi nên đến nơi chẳng có ai, sau khi an tọa tên phó sứ mở lời.
-Được biết các hạ là người có tài sản xuất v·ũ k·hí nên Thiên Triều rất ngưỡng mộ. Ta thay mặt Thiên Triều mời ngài về làm việc cho Thiên Triều, nếu ngài đồng ý sẽ thưởng một ngàn lượng vàng, hai mươi mỹ nữ, một toàn biệt phủ ở Kinh thành cùng mức lương hai trăm lượng bạc một tháng. Còn nếu ngài thích quan chức thì có thể xin hoàng đế cho ngài chức quan tòng tứ phẩm. Ngài thấy sao.
Mạnh hít một hơi, đúng là giá cho mình động tâm. Nếu mới đến nơi này có thể mình đã đồng ý mức đãi ngộ hấp dẫn mà khó ai từ chối. Tuy nhiên anh cũng sắp trở về nên cũng không quan tâm lắm. Thấy Mạnh có vè đắn đo, tên phó sứ đe dọa thêm.
-Thực ra Thiên triều mến mộ tài năng nên mới mời ngài và hậu đãi như vậy. Còn không Thiên triều gửi quốc thư yêu cầu phải tiến cống ngài cùng các công tượng đổi lấy việc hòa bình trong năm năm thì chắc triều đình Đại Việt cũng vui vẻ đồng ý. Lúc đó ngài phải làm việc như một quan nô đãi ngộ sẽ không cao như tại hạ vừa nói.
Mạnh thấy tên phó sứ này đúng là tên cáo giá, đổi lại bình thường không ai không dao động trước ân và uy của hắn. Nhưng anh sắp về nếu Thiên triều gửi thư đến, đi và về cũng hai tháng thì anh cũng đã đi rồi nên anh không quan tâm lắm. Nhìn khuôn mặt tự đắc của hắn anh muốn mắng vào mặt hắn. Ông đây chỉ đi du lịch ở đây thôi cũng sắp về rồi, chẳng qua buff cho Đại Việt tý thôi có nhất thiết coi ta là món hàng mua bán được không. Nhưng anh cố nhịn giữ hình tượng mình là nho sinh nên tỏ ra có học thức.
-Đạ tạ thịnh tình của ngài, nhưng Ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc.
Sau một hồi dụ dỗ, biết không lay chuyển được anh tên phó sứ bỏ đi không quên buông câu đe dọa sớm sẽ gửi Quốc thư bắt triều đình Đại Việt phải cống nạp anh cho Thiên Triều. Mạnh đi xuống lầu lòng cảm thấy phức tạp, đúng là thời đại này không có tài thì sống khổ, có tài mà không có nơi nương tựa thì số phận cũng long đong chẳng biết thế nào. Anh lên ngựa và phi đến phủ Trần Khánh Dư.
Do ngồi nói chuyện với viên phó sứ nên anh đến phủ Trần Khánh Dư lúc giờ Tuất phủ đã sáng ánh đèn đuốc. Nghe báo danh tên gia nô gác cửa vội vào báo lát sau thấy có viên quản gia lật đật đi ra. Ông ta mời anh vào sau đó rỉ tai anh.
-Người yêu của tướng quân đã phải đi lấy chồng, nên tướng quân buồn uống rượu từ chiều. Không chịu tiếp ai từ chiều, trừ các hạ. Các hạ vào lựa lời khuyên tướng quân đôi câu.
Mạnh biết người tình của Trần Khánh Dư là công chúa Thiên Thụy, con gái của vua Trần Thánh Tông. Hai người đã hứa hẹn đi lại với nhau được vua Thái Tông đồng ý, nhưng sau này do nể Hưng Đạo Vương nên Trần Nhân Tông lại gả cho Trần Quốc Nghiễn con trai Trần Hưng Đạo. Sau này Trần Khánh Dư vì tư thông với người tình mà mắc t·rọng t·ội phạt đòn và cách hết chức, tước hết tài sản nên ông cũng là người chung tình. Chính vì việc này mà người đời sau phán ông là lắm công cũng nhiều tật.
Mạnh đi qua nhà chính thấy bày rất nhiều đồ sứ đẹp và quý hiếm, có những đồ chắc từng là đồ hoàng cung của nhà Tổng, chứng tỏ Trần Khánh Dư là tay chơi đồ sứ vào loại sành sỏi. Khi đi tới nhà sau thấy Trần Khánh Dư đang ngồi uống rượu một mình trước một cái hồ nước to, nhìn thấy anh Khánh Dư vẫy.
-Đệ vào đây uống với ta mấy chén.
Mạnh ngồi xuống bên cạnh, Khánh Dư rót rượu uống với anh ba chén xong lại rơi vào trầm tư. Mạnh thấy giống cảnh mấy người thất tình mình gặp ở thời mình, đột nhiên anh đọc câu thơ.
Nếu biết ngày mai em đã chồng
Anh về xách vịt nhổ sạch lông
Tiết canh làm đại vài ba đĩa
Mượn rượu cho nguôi v·ết t·hương lòng
Nghe cáu thơ của anh, Khánh Dư đột nhiên quay sang cười nói.
-Hay cho câu mượn rượu cho nguôi v·ết t·hương lòng. Nào chúng ta cạn chén
Sau khi cạn chén Mạnh lại ngâm tiếp
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về luyện kiếm thế là xong
Kiếm anh sắc bén hơn em nghĩ
Sẽ dzớt trăm em, trả hận lòng !
Khánh Dư ngạc nhiên quay sang, chưa bao giờ ông nghe thấy những vần thơ lạ như vậy. Khánh Dư đăm chiêu suy nghĩ Mạnh nói.
-Chí làm trai tại bốn phương, vì lẽ gì một người con gái mà huynh phải khổ thế. Đời còn dài, gái còn nhiều mà.
Khánh Dư lắc đầu.
-Người con gái ấy khi ta gặp ta đã nghĩ chúng ta là có duyên kiếp từ trăm năm. Không ai thay thế được nàng cả.
Mạnh rót rượu rồi cạn chén với Khánh Dư anh buột mồm.
Nếu biết này mai em lấy chồng
Anh cười hềnh hệch:"thế là xong"
Thằng nào tốt bụng như thế nhỉ?
Bỗng dưng nuôi hộ đúa con ông.
Đột nhiên mắt Khánh Dư sáng lên vỗ đùi một cái
- Ý đệ rất hay
Mạnh giật mình thôi xong rồi mình lại vẽ đường cho hươu chạy. Kiểu này Trần Quốc Nghiễn lại đội nón xanh lúc đó khéo mình vạ lây. Anh vội chữa cháy
-Chuyện tình của huynh làm đệ nhớ đến chuyện Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài.
Trần Khánh Dư tò mò cặp đôi ấy là ai vậy. Mạnh liền kể chuyện Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài. Nghe xong câu chuyện tình đẫm lệ Khánh Dư như lặng đi ông lẩm bẩm “ C·hết nguyện được làm đôi bướm suốt đời bên nhau”. Lúc này như tìm được tri kỷ Khánh Dư trút hết bầu tâm sự.
-Ta còn khổ hơn đôi Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, nàng là Thiên Thụy công chúa. Lúc ta vào cung gặp nàng ta đã biết trái tim ta thuộc về nàng mãi mài. Chúng ta yêu nhau và được thái thượng Hoàng Trần Thái Tông chấp nhận. Nhưng rồi nàng lại lọt vào mắt Trần Quốc Nghiễn con trai Quốc Công Tiết Chế. Nể tình Quốc Công nên Hoàng thượng lại đồng ý mối hôn sự này. Ta cũng thân thiết với Quốc Công Tiết Chế nên giờ không biết phải làm sao. Có lúc muốn rủ nàng cùng đi trốn nhưng chẳng biết trốn đi đâu, còn hoàng tộc, còn nhiều thứ sao chúng ta bỏ đi được. Nước nhà lại đang lâm nguy thân làm tướng lại vì tình riêng liệu có được không ?
Uống cạn chén rượu Khánh Dư lại nói tiếp.
-Ta mặc kệ người đời nghĩ thế nào, với ta sống thực với tình cảm của mình mới là điều quan trọng. Cũng như có nhiều người bảo ta tham tiền, làm tướng quân còn lo buôn bán. Họ đâu biết bổng lộc triều đình có hạn, muốn nuôi thân binh phải tự bỏ tiền ra nuôi. Muốn thân binh sống c·hết vì mình phải trả họ lương bổng cao, trang bị cho họ tận chân răng. Lúc chẳng may họ hy sinh phải lo tiền trợ cấp cho gia đình vợ con họ, có thể mới có nhiều người giỏi nguyện theo mình. Ai chẳng biết “ một tướng công thành, vạn cốt khô”. Mấy vị tướng ai cũng cho mình thanh cao, không màng tiền bạc nhưng thử hỏi không có tiền có nuôi nổi đám thân binh cho mình. Lúc ra trận ai vì mình mà liều c·hết.
Mạnh ngồi suy nghĩ, đúng là sử sách đời sau nhiều khi không hiểu hết họ quy kết hết tội cho vị tướng này. Trần Khánh Dư nổi tiếng là tướng quân đánh trận giỏi cũng vì có đám thủ hạ giỏi và trung thành. Trận Vân Đồn lúc đầu thua Ô Mã Nhi nhưng ông vẫn tụ tập đám thủ hạ vừa bại trận liều một trận để đánh tan đoàn thuyền lương của địch lấy công chuộc tội. Nếu vì tướng không hết lòng vì quân hỏi sau khi thua tan tác, liệu đám thủ hạ còn liều c·hết đi theo không hay chạy tứ tán.
Hai người ngồi đàm đạo đến khuya Khánh Dư say khướt gia nô phải dìu vào phòng, Mạnh lặng lẽ ra về. sáng hôm sau khi người hầu thu dọn thấy mất mấy chén Tổng quý mà Khánh Dư vẫn thường dùng uống rượu tưởng ông say ném chén xuống hồ.