Mạnh đang đi ngựa về nhà, vừa kết thúc khóa huấn luyện với thân binh thu được kết quả tốt đẹp nên anh cũng cảm thấy hài lòng. Các thân binh về cơ bản đã lột xác thành những chiến binh lão luyện trong việc ẩn nấp, trinh sát và phá hủy mục tiêu. Mạnh đang nghĩ đến trang bị cho họ những v·ũ k·hí đặc biệt như nỏ gấp, dao găm, hỏa hổ chớp sáng … nên về đến nhà lúc nào không hay. Vừa xuống ngựa đột nhiên có tiếng gọi bên đường.
-Mạnh đệ, Mạnh đệ.
Mạnh quay lại nhận ra Cẩn người lần trước học cách pha chế nước hoa hồi còn ở làng . Cẩn thấy anh nhận ra mình thì tiến tới nói liến thoáng.
-Đệ hẹn đến kinh thành thì tìm ta để cùng đi chơi, mà đến kinh thành cả năm không thèm gặp ta. Đợt kinh thành dán ảnh đệ để tìm tin tức ta mới biết đệ đến kinh thành. Gần đây gặp Trần Khánh Dư đại nhân ta mới biết chỗ đệ ở. Đến tìm mấy lần nhưng đệ toàn đi vắng. Hôm nay vô tình đi qua gặp được đệ.
Mạnh cười nhận lỗi.
-Tại đệ đến kinh thành cũng bận nhiều việc quá nên chẳng có thời gian nào nghĩ đến việc đi chơi. Hôm nay đệ mời huynh coi như chuộc lỗi. Chờ đệ vào thay đồ chúng ta đi.
Sau khi thay đồ xong, hai người lên xe ngựa của Mạnh để đi thanh lâu. Ngồi trên xe nói chuyện Mạnh mới biết sau khi Khánh Dư bị tịch thu gia sản thì dây chuyển sản xuất nước hoa bị niêm phong nhiều người muốn mua lại dây chuyển này cũng may việc sản xuất cồn và hương liệu do làng của Mạnh sản xuất nên có lấy được dây chuyền cũng vô dụng. Chính vì việc Khánh Dư bị mất chức nên nhiều nhà buôn dựa vào Khánh Dư cũng bị ảnh hưởng trong đó có nhà Cẩn. Hiện Cẩn đang rảnh rỗi chưa biết làm gì. Đi một lát theo hướng dẫn của Cẩn hai người đến Nguyệt Hoa Lầu. Theo giới thiệu của Cẩn đây là nơi những người có học hay tụ tập vì nơi này vào cuối tháng sẽ tổ chức cuộc thi thơ, bài thơ hay nhất được các hoa khôi ở đây thừa nhận thì sẽ có cơ hội ngủ với hoa khôi ở đây. Các hoa khôi ở đây một tháng chỉ tiếp khách một lần giá cũng trăm lượng bạc nên nhiều sĩ tử cũng đến để hy vọng mình gặp may mắn và danh tiếng của mình cũng nổi khắp kinh thành.
Hôm nay là cuối tháng nên Cẩn cũng muốn rủ anh tới để mở mang tầm mắt. Khi đến nơi Mạnh thấy xe ngựa dập dìu, nhiều tài tử đang rủ nhau đi vào. Khi hai người vào t·ú b·à dáng người đẫy đà trang điểm đậm đã đon đả đón chào.
-Ui chao, lâu không thấy Cẩn công ty đến chơi làm các em ở đây cứ nhắc công tử suốt. Hôm nay hai người lên lầu ba chứ ?
Cẩn công ty nhét hai lạng bạc vào tay t·ú b·à gật đầu nói.
-Cho ta hai chỗ trên lầu ba.
Tú bà sai một cô nương đứng gần đó dẫn hai người lên. Theo Cẩn giới thiệu thì phí để lên lầu ba là một lạng một người. Chỉ riêng phí vào cửa Nguyệt hoa lầu một tối cũng có thể kiếm trăm lượng bạc chưa kể tiền rượu và đồ ăn uống. Khi hai người lên đến nơi thấy nơi này bài trí khá thanh lịch, trên tường có treo một số bài thơ phần lớn của các nhà thơ bên Trung Hoa, nét chữ rồng bay phượng múa. Thời tiết vào thu nên trời khá mát mẻ, có mấy cô gái đang ngồi chơi nhạc. Mạnh thấy nơi này phù hợp cho các văn nhân tụ tập, một số bàn phía gần sân khấu đã kín người Hai người ngồi xuống bàn gần lan can để ngắm cảnh Mạnh gọi vài món ăn và bình rượu hai người ngồi đàm đạo. Cẩn lúc này lại nhắc.
-Hồi ở làng đệ đãi ta món lẩu làm ta nhớ mãi, về kinh thành không kiếm đâu ra. Có khi Đệ mở quán đi ta kéo anh em bạn bè đến ủng hộ chắc cũng đông khách.
Mạnh lóe lên một ý nghĩ, thực ra anh cũng có ý định mở quản lẩu ở kinh thành, nhưng theo lịch sử sang năm có thể quân Nguyên tràn vào tàn phá kinh thành nên anh không dám đầu tư sợ bị mất hết. Tuy nhiên nên kiếm một khu đất rộng đầu tư cơ bản vài cái lều lợp ngói hoặc rơm thì chi phí cũng thấp, giống một số quán lẩu nướng thời của anh làm không gian mở vửa đơn giản chi phí lại thấp lại nhanh thoát khói đỡ phải làm hệ thống hút mùi tốn kém. Nghĩ đến đây Mạnh lấy trong túi ra mảnh giấy và cây bút chỉ. Từ hồi có than Mạnh đã cho làm mấy cây bút chì để mình sử dụng vì dùng bút lông vẽ cũng không quen. Mạnh vừa nói vừa vẽ minh họa cho Cẩn.
-Đệ muốn hợp tác với huynh mở quản lẩu và nướng. Ở đó có một số món ăn nướng như thịt gà, thịt chim, thịt dê, thịt lợn nướng trên than củi. Và một số món ăn lẩu với cá hoặc gà, hoặc dê. Huynh tìm cho đệ một khoảng đất tầm vài sào, đệ sẽ xây những căn lều kiểu như này. Xung quanh lều có ba mặt tường đất và vách tre để mọi người thoáng khí và đỡ bị khói. Đây là mẫu lều, còn đây là mẫu nướng và mẫu nồi lẩu.
Hai người bàn bạc vửa uống rượu thưởng thức món ăn. Lúc này trên sân khấu một cô gái tầm mười sáu tuổi ăn mặc kiểu thị nữ đi ra nói lớn.
-Hôm nay tiểu thư Quỳnh Dao sẽ ra đề bài. Các vị ở đây làm chủ đề về mùa thu theo thể thức thất ngôn bát cú. Người nào được tiểu thư chọn sẽ được tâm sự với nàng, nếu được tiểu thư chấp thuận sẽ được hầu hạ một đêm.
Mọi người ồ lên, Cẩn giải thích
-Quỳnh Dao là tiểu thư chỉ bán nghệ không b·án t·hân, là hoa khôi nổi tiếng đã vài năm, nhiều phú thương và công tử ngấp ghé nhưng chưa ai lọt vào mắt xanh của nàng.
Không khí bỗng trở lên yên tĩnh, mọi người cắm cúi bắt đầu làm thơ, một số công tử nhà giàu tuy dốt nhưng thuê sĩ tử học giỏi nhà nghèo đi theo mình làm thơ hộ để mong trở thành người may mắn. Thời nhà Trần vẫn ảnh hưởng văn hóa Tống khá nặng nề, chủ yếu làm thơ theo thể thơ đường. Do thông tin hạn chế nên thỉnh thoảng có nghe truyền miệng hoặc chép được bài thơ của các nhà thơ nổi tiếng như Đỗ Phủ, Lý Bạch thì mọi người lại cùng nhau ngâm tụng để thưởng thức. Thể thơ thất ngôn bát cú là thể thơ Đường phổ biến ở thời kỳ này.
Sau một hồi bàn thống nhất Mạnh quyết định sẽ cho triển khai ngay khi chọn xong đất, lợi nhuận Cẩn lấy sáu phần Mạnh lấy bốn phần, lúc này Cẩn hứng khởi vì dự án mới nên có phần phấn khích uống liên tục, Mạnh mới đi về nên hơi mệt uống ít hơn. Cẩn rót rượu đầy vào hai chén rồi nói to.
-Nào chén này chúng ta cùng hết, thời gian tới ta tin quán chúng ta sẽ nổi tiếng kinh thành.
Lúc này bên trong đang im lặng để suy nghĩ thi từ cho bài thơ thì Cẩn nói to làm mọi người quay ra nhìn, một số sĩ tử nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Một người nhận ra Cẩn thì trêu nghẹo.
-Đây có phải là Cẩn huynh thi mấy lần chỉ đậu tú tài không nhỉ. Dạo này tưởng làm ăn buôn bán lớn lắm hóa ra cũng chỉ định làm ông chủ quán ăn à. Tiền ít mà vào đây, định ký số nợ đấy à, thiếu tiền tại hạ cho vay một ít.
Mọi người cười ồ lên, Cẩn xấu hổ nhưng cũng nói.
-Tiền nhiều ta không có chứ mấy lạng bạc ta cũng chẳng thiếu, không phiền đến người. Ta làm gì mặc xác ta có nhờ vả ngươi đâu mà ngươi lắm mồm.
Tên đó vẫn không buông tha.
-Hôm nay mọi người lên đây là để làm thơ xướng vịnh chứ không phải để ăn uống thô tục. Lâu không được đọc thơ của Cẩn huynh, hôm nay tại hạ muốn rửa mắt, rửa tai để chiêm ngưỡng tác phẩm của Cẩn huynh.
Biết Cẩn văn thơ kém nên tên này càng lấn tới, Mạnh thấy thế liền nói.
-Vừa rồi chúng tôi cao hứng ảnh hưởng tới quý vị nên mong các vị thứ lỗi.
Mọi người thấy Mạnh nói vậy thì cũng không nói gì nữa mà quay đầu làm bài tiếp. Hỏi Cẩn mới biết người vửa rồi và mấy người nữa trước học cùng trường do Trần Ích Tắc mở, do có tài thơ văn nên Trần Ích Tắc có xin nhà vua cho mở trường để đào tạo các nhân tài. Mến mộ tài học của Tràn ích Tắc lại là Vương Gia nên nhiều người ở các nơi nô nức đến đăng ký học trong đó có Cẩn. Vì học ở Quốc Tử Giám chỉ cho hoàng tộc và con các quan lại. Người vừa rồi trêu Cẩn là Minh con một thương gia làm ăn với người Hoa. Trước Trần Khánh Dư còn đương chức thì có chèn ép người Hoa để cho các thương nhân người Đại Việt phát triển làm ăn nên bị nhiều người làm ăn với người Hoa thù ghét, bây giờ Khánh Dư mất chức những người làm ăn với Khánh Dư như gia đình Cẩn thành nơi để họ trút hận.