Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 332: Đặc Vụ Phạm Ẩn (4)



Chương 332: Đặc Vụ Phạm Ẩn (4)

Bởi vì lời nhắc của Thiết Thủ Badur, những tên Mafia đưa xe vào trong kho hàng rồi vội vàng rời đi ngay, đóng sập cửa lại.

Thậm chí đến Mai Thúy cũng không kịp gỡ xuống, sợ thấy phải thứ không nên thấy mà m·ất m·ạng.

Chờ tới lúc xung quanh yên tĩnh hết cả, Phạm Ẩn mới từ từ bò ra ngoài, đôi mắt lập lòe đánh giá tình hình xung quanh.

Kho rượu khá rộng rãi.

Có lẽ vì lợi nhuận lớn, Mafia không ngại chi tiền xây dựng một căn hầm khang trang, sạch sẽ gấp hàng trăm lần so với trường học mà người ta “cung cấp” cho người nghèo.

Tuy rất nực cười nhưng đó không phải là chuyện Phạm Ẩn quan tâm lúc này, giới nhà giàu ở xứ tự do mục nát không phải ngày một ngày hai, chẳng cần một người ngoại lai như anh quan tâm.

Phạm Ẩn điều chỉnh nhịp thở nhẹ nhàng, sau đó chậm rãi tới gần một cánh cửa màu đỏ có đánh dấu ký hiệu “stop” tương tự kiểu “không phận sự miễn vào”.

Không khó đoán, Elanor ở bên trong.

Kẹt kẹt!

Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra một tia nhỏ, để lộ một tế đàn mang đậm sắc thái cổ xưa.

Dưới đất vẽ sáu vòng tròn lớn dần từ trong ra ngoài có cùng tâm.

Trên đường tròn, viết đầy những ký tự… của ngôn ngữ lập trình, trông có phần quái dị và không hợp nhưng thời này vẫn chưa ai nhận ra.

Phạm Ẩn cố gắng vểnh tai lên nghe thử đang nói điều gì.

- Truyền tống trận này thật là phiền!

- Trễ giờ một tí thôi mà cũng phải sạc lại năng lượng và kiểm định máu.

Chính giữa tế đàn, Elanor một mình lẩm bẩm dùng con dao nhỏ cắt ngón tay, thả máu vào trong chiếc chén đồng đặt giữa trung tâm.

Theo giọt máu vào ly, toàn bộ trận pháp sáng lên, trông có vẻ nhiệm mầu nhưng nếu chú ý thì sẽ thấy có phần giống laptop mỗi khi khởi động.

- A Lô Hô MÔ Ra Dú Ô Ồ Hô!

Đột nhiên, Elanor hú lên quái dị giống vượn tới thời động dục khiến Phạm Ẩn suýt nữa giật mình lộ tẩy.



- Cái quái gì vậy, nghe bựa bựa thế nào ấy.

Anh thầm nhủ trong lòng, tận dụng lúc đối phương tập trung “làm phép” di chuyển vào chỗ ẩn nấp âm tường có cửa sắt bảo vệ ngay sát đó, cuộn mình lại, dự định chờ đợi lúc đối phương đi ra ngoài sẽ mò vào tìm kiếm.

Nhưng đột biến xảy ra.

Từ trong không trung, một vết nứt kỳ dị xuất hiện theo cách giống như kiểu không gian là giấy bị móng tay cào rách rồi xé toạc ra.

Từ trong vết nứt, một chiếc lệnh bài làm bằng đồng, nạm ngọc xanh lục ở giữa rơi xuống trước mặt Elanor, bị ông ta tóm lấy.

Hình ảnh này khiến Phạm Ẩn đang ẩn núp hít thở không đều vì quả thật khống khác gì ma pháp.

- Hừ, Hiền Nhân chúng ta được trời ban cho sức mạnh, sở hữu những v·ũ k·hí vượt xa người thường.

- Bất kể pharaoh Ai Cập, Sultan ả rập hay vua May a đều phải khuất phục trước sức mạnh của Hiền Nhân chúng ta.

- Đáng tiếc, các thần vật trước kia bị sử dụng khá nhiều, thành ra bây giờ Hiền Giả không còn v·ũ k·hí mạnh mẽ tới mức hủy thiên diệt địa như xưa.

- Lần này, tổ chức giao cho mình Lệnh Bài Tử Vong, mang sức mạnh nhân quả, trực tiếp g·iết c·hết một người trong tầm mắt, g·iết c·hết một người quá dễ dàng.

- Cho dù có là lãnh tụ một nước cũng không thể phòng bị trước thứ v·ũ k·hí thần thánh thế này.

- Phen này lãnh tụ Đại Việt c·hết chắc rồi.

Không biết vì lý do gì, Elanor bắt đầu kể lại những vấn đề cổ xưa.

Ví dụ như Ai Cập, trên thực tế bị Hiền Nhân dùng bệnh dịch, t·hiên t·ai hủy diệt.

Hay như nền văn minh Maya không phải tự nhiên tiêu vong mà có bàn tay của Hiền Giả phía sau.

Đồng thời, Phạm Ẩn cũng từ đó biết được đối phương thuộc về tổ chức Hiền Giả, đang lên kế hoạch á·m s·át lãnh tụ của Đại Việt.

Mặc dù nghe có vẻ khó tin nhưng Phạm Ẩn không dám đánh cược, anh thầm thề:

“Nhất định mình phải sống để trở về báo cho lãnh tụ.”



“Đại Việt không thể mất lãnh tụ, con dân Đại Việt cũng không thể thiếu đi ngài.”

Lòng trung thành của Phạm Ẩn với đất Việt là vô bờ bến.

Vì nước Việt, anh sẵn sàng hi sinh vượt muôn trùng chông gai, một thân một mình nơi đất khách quê người.

Elanor đứng đó lảm nhảm một hồi xong từ từ bước ra cửa.

Phạm Ẩn cố gắng nín thở, thậm chí nhịp tim cũng giảm xuống nhỏ nhất có thể để tránh không bị phát hiện.

Kẹt kẹt!

Không có gì bất thường, Elanor thậm chí còn không quay đầu một lần nào.

Nghe tiếng cánh cửa đóng lại, Phạm Ẩn thở phào nhẹ nhõm.

- Phù, may quá!

- Mình phải tranh thủ thoát đi, báo tin về cho mọi người đề phòng...

Đang lúc anh định mở cửa sắt bước ra khỏi chỗ trú ẩn, dự tính liều mạng báo tin về Đại Việt thì biến cố xuất hiện.

Ầm!

Một bàn tay bằng xương bằng thịt dễ dàng bẻ cong sắt thép, nhắm thẳng vào cổ áo Phạm Ẩn, kéo mạnh ra ngoài như kéo một con gà.

Sau đó, Phạm Ẩn bị ném đập lưng vào tường, xương vai răng rắc gãy mấy cái, tim gan phèo phổi đảo lộn hết cả, cảm giác như thể muốn ói hết ra ngoài.

Chỉ trong vài giây, một đặc vụ được huấn luyện kỹ càng đã đánh mất sức chiến đấu, đến ngay cả ngồi dậy cũng khó khăn vì đầu óc choáng váng sau cú va đập vừa rồi.

- Con chuột nhắt, mày nghĩ tao không biết sao?

- Tao đã sớm biết mày núp ở đây rồi, cố ý nói cho mày nghe, cho mày có hy vọng rồi sau đó bóp nát.

- Ha ha ha, thế nào, cảm giác hi vọng chợt tắt thú vị chứ.

Elanor nhe răng ra cười.

Tổ chức Hiền Giả yên tâm để Elanor xử lý việc quan trọng thế này bởi vì bản thân ông ta được tiêm thuốc “tiến hóa” sở hữu thể chất vượt trội, không khác gì siêu nhân.



Với lỗ tai n·hạy c·ảm, Elanor đã sớm biết sự có mặt của Phạm Ẩn từ lâu.

Nhưng bởi vì quá nhàm chán, cố ý nói ra những bí sử thời xưa rồi chơi trò mèo vờn chuột.

Chờ khi chơi chán thì bắt đầu xử lý.

Hai mắt của Phạm Ẩn dần mờ đi, sau đó nhanh chóng chìm vào trong bóng tối vô tận cùng nỗi lo cho tương lai nước Việt.

Đến giây cuối cùng, anh cũng chỉ lo nghĩ về tổ quốc thân yêu.

Đáng tiếc, thực tế đáp lại anh bằng cái giá rét buốt đêm đông của ngày lễ giáng sinh.

Năm nay, mùa giáng sinh ở châu âu không được bình thường một chút nào.

Bởi vì Đại Âu Chiến diễn ra, binh lính các nước tham chiến không được về nhà đón lễ mà phải ở lại chiến trường.

Vốn dĩ việc này là chuyện bắt buộc phải làm nhưng đột nhiên phe Anh Quốc nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Họ muốn tạm đình chiến, tổ chức một trận đấu bóng đá giữa Đức và liên quân Anh Pháp với lý do muốn cho binh lính có một lễ giáng sinh đáng nhớ... nói tóm lại vì dân chủ, vì công lý bla bla.

Nghe thì có vẻ cao thượng, công bằng nhưng thực tế đây là một cái bẫy do người Anh tạo ra một cách tinh vi.

Vấn đề nằm ở chỗ kế hoạch của nước Đức là giành chiến thắng nhanh chóng trước Pháp, tránh kéo dài vào thế tiêu hao vì không thể địch lại đế quốc Anh sở hữu thuộc địa để hút máu liên tục.

Trong khi đó, Anh và Pháp chỉ muốn câu giờ càng lâu càng tốt, thời gian là đồng minh của họ.

Việc đình chiến tạm thời chỉ có lợi cho Anh Pháp.

Mà việc này không những làm cho kế hoạch của người Đức khó thực hiện hơn, nó còn khiến binh sĩ hai bên trở nên chán ghét c·hiến t·ranh, muốn về nhà.

Đây chính là điểm yếu chí tử của Đức, bởi vì họ đang tác chiến trên đất Pháp, nếu bị rơi vào bẫy tâm lý chiến thì coi như xong.

Khổ nổi, sĩ quan Đức đa phần khô khan, ít lươn lẹo, không nhận ra cái bẫy c·hết người này ngay từ đầu.

Họ dễ dàng bị những lời tâng bốc, tung hô có cánh làm xiêu lòng, cuối cùng gật đầu cho phép tổ chức những trận đấu bóng đá ngay giữa chiến trường.

Hai bên đều tạm gác súng, dừng tiến công để tận hưởng lễ giáng sinh.

Và thế là cơn ác mộng của tướng quân nước Đức bắt đầu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.